Hoắc Doãn Tư dừng tay. Trong phòng tắm ngoại trừ hơi nước ẩm ướt còn có hơi thở của hai người... Mặc dù bọn họ không thật sự làm chuyện vợ chồng nhưng cũng không khác gì mấy.
An Nhiên bị anh ấy dày vò đến mức chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy không chịu nổi.
Cô dựa vào cửa kính bình tĩnh lại một lúc, một lúc lâu sau, cô nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Buông ra! Anh vẫn chưa đủ hả?”
Hoắc Doãn Tư chống tay lên trên cô.
Anh ấy cúi đầu, dùng môi chạm vào phần thịt mềm mại sau tai cô, giọng khàn khàn: “Sao đủ được? An Nhiên, chỉ cần em mở mắt ra nhìn, em sẽ biết ngay anh làm đủ hay chưa.”
"Không liên quan đến em."
An Nhiên đẩy anh ấy: "Anh tránh ra! Em muốn đi ngủ."
Hoắc Doãn Tư thế mà buông tha cô, nhưng khi An Nhiên đang định mở cửa, anh ấy lại vòng một tay qua eo nhỏ của cô: “Quần áo ướt rồi, chúng ta cùng nhau tắm đi!”
An Nhiên căn bản không có cơ hội mở miệng, anh ấy đã quyết định thay cô rồi.
Nếu không phải cả hai đều đang độc thân, nếu không phải bọn họ có một đứa con, nếu không phải... Anh ấy xác thật là một tên lưu manh!
Dòng nước trong phòng tắm mạnh hơn.
Nước ấm xối vào nhau, không ai có thể nhìn rõ đối phương, rõ ràng là anh ấy không làm cái gì khác, nhưng toàn thân An Nhiên lại nóng bừng lên... Cuối cùng, Hoắc Doãn Tư bế cô ra ngoài, đưa cho cô một chiếc áo choàng tắm để mặc vào.
Cơ thể An Nhiên run lên khi anh ấy mặc quần áo cho cô.
Hoắc Doãn Tư giúp cô thắt chặt dây lưng.
Đôi mắt đen của anh ấy tối sầm lại, nhỏ giọng thì thầm: “Sau khi sinh con, em gầy đi rất nhiều.”
Thật ra, chuyện phát sinh giữa bọn họ khi đó cùng lắm chỉ có vài đêm. Nhưng đã ba năm trôi qua, mọi thứ về cô đều khắc sâu trong trí nhớ của anh ấy, không phải mấy năm nay anh ấy không có cơ hội nào, cũng không phải anh ấy
không ngủ với phụ nữ nào khác, mà là anh ấy không có suy nghĩ kia.
Ngay cả Tôn Điềm, anh ấy đã nghĩ đến việc cưới cô ta, nhưng anh ấy cũng không đi quá xa giới hạn.
Lúc này, Hoắc Doãn Tư đang suy nghĩ.
Nhưng bây giờ không phải lúc, Lâm Hi vẫn còn đó, không thuận tiện lắm.
Hơn nữa là trong lòng An Nhiên cũng mâu thuẫn.
Nói xong, ngón tay thon dài của anh ấy đặt lên eo cô,tham lam sờ soạng cô vài cái, giọng khàn khàn nói: “Đi xem Lâm Hi đi, anh lại tắm lần nữa.”
An Nhiên không còn là một cô bé ngây thơ không rành thế sự, gì cũng không hiểu.
Cô biết anh ấy vì cái gì mà phải “tắm lần nữa”, mặt không khỏi có chút nóng bừng.
Khi ra khỏi phòng tắm, cô mới nhận ra mình chưa hứa cho anh ấy ở lại, nhưng Hoắc Doãn Tư hình như đã có ý định ở lại đây qua đêm.
Lâm Hi chơi mệt mỏi ngã xuống chăn, hô hấp đều đều, ngủ vô cùng ngoan lành.
An Nhiên thu dọn đồ chơi vương vãi, bế cậu bé vào trong chăn, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang say ngủ của cậu bé rất lâu.
Mười phút sau, Hoắc Doãn Tư từ phòng tắm đi ra. An Nhiên nhẹ giọng nói: "Anh đi về đi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!