Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Cố Vân Phàm biết cô muốn nói gì.

Ông ấy bước đến ngồi xuống bên cạnh Lý Tư Ỷ trên ghế salon, nhẹ nhàng sờ lên trán cô ấy...

Lý Tư Ỷ tỉnh lại.

Cô ấy trợn tròn mắt nhìn ông, hồi lâu sau mới khàn giọng: “Sao ông lại đến đây? Không phải về tranh gia sản à, không phải kêu tôi tìm ai đó gả đi à? Cố Vân Phàm tôi nghe lời ông rồi đó, sao ông vẫn không chịu buông tha tôi, còn xuất hiện trong giấc mơ của tôi nữa?”

'Yết hầu của Cố Vân Phàm nhấp nhô.

Ông dịu dàng nói: “Tôi đưa cô về, cô cần ngủ một giấc thật ngon.”

Lý Tư Ỷ không chịu đi.

Cô ấy dần tỉnh táo lại, tựa đầu vào lưng ghế salon, trong mắt là vẻ đau thương: “Ông dẫn tôi đi? Đến căn biệt thự lúc trước sao? Cố Vân Phàm, tôi không có nhiều tình cảm với người kia nhưng cũng không đến nổi muốn phản bội người ta... Tôi sắp đính hôn với người ta rồi, không có gì bất ngờ thì cuối năm là kết hôn! Không phải là ông không yêu tôi sao, Tết nhất ông chạy đến thành phố B làm gì, gọi điện thoại cho tôi làm gì, lại muốn tổn thương tôi nữa à, cố ý không cho tôi sống tốt chứ gì? Cố Vân Phàm ông thật là khốn kiếp!”

Cô nói mãi mà vẫn không nguôi giận, còn đánh ông mấy cái thật mạnh.

Cố Vân Phàm để mặc cho cô ấy đánh, ông móc một bao lì xì thật dày trong túi áo ra, nói: “Chỉ muốn đến thăm cô một chút thôi, Tư Ỷ, năm mới vui vẻ.”

Lý Tư Ỷ ngạc nhiên nhìn bao lì xì.

Cô ấy khóc, nhưng lại không thể khóc thành tiếng, chỉ là vẫn ôm bao lì xì vào lòng... Dù gì cô ấy cũng đã theo Cố Vân Phàm hai ba năm, sao có thể không buồn?

An Nhiên tránh đi.

Cô đứng trên ban công phòng ngủ, nhìn ra ngoài.

Lúc này đã gần đến 0 giờ, trên bầu trời đêm xa xa là pháo hoa không ngừng nở rộ, khắp nơi đều là âm thanh đùng đùng. Vô cùng náo nhiệt!

Vào lúc này, có khi mọi người đều đang chúc nhau năm mới vui vẻ, thế nhưng An Nhiên lại chỉ có một mình, người thân duy nhất của cô là Lâm Hi lại đang ở nhà họ Hoắc.

Cô nghĩ lát nữa đi đọc tài liệu thôi.

Như thế thì sẽ không quá nhàm chán. Đang nghĩ ngợi thì điện thoại di động trên giường reo lên...

An Nhiên nới lỏng khăn choàng cổ rồi về phòng lấy điện thoại, cứ tưởng là dì Lâm gọi nhưng không ngờ lại là Hoäc Doãn Tư.

Sắp đến năm mới nhưng giọng điệu Hoắc Doãn Tư lạnh như sắp đông thành băng. “Lâm Hi muốn gối ngủ của nó, tôi ở dưới tầng, cô mang xuống đi.” An Nhiên sửng sốt.

Cô ra khỏi phòng ngủ trở lại ban công, ló đầu ra thì thấy Hoắc Doãn Tư đang đậu xe ở dưới, đang dựa vào thân xe cầm điện thoại, nhìn từ xa cũng cảm nhận được sắc mặt không được tốt.

Bên trái cậu là xe của Tổng Giám đốc Cố.

Nhất thời An Nhiên cũng không biết phải nói sao, cô khó khăn mở miệng: “Hoắc Doãn Tư, Tổng Giám đốc Cố...”

Giọng Hoắc Doãn Tư lạnh như băng: “Tổng Giám đốc An độc thân mà, muốn giao thiệp với ai là quyền tự do của cô, không cần phải báo cáo với tôi! Thêm nữa, giữa chúng ta ngoài Lâm Hi cũng còn gì nữa sao? Hai ngày của tháng trước cùng lắm chỉ là yêu đương nam nữ mà thôi, sao Tổng Giám đốc An phải băn khoăn?”

Cậu nói vô cùng khó nghe.

An cũng không muốn giải thích, cô nhẹ giọng nói: “Tôi đem xuống ngay đây.”

Cô cúp điện thoại, cầm gối ôm nhỏ thường ngày Lâm Hi rất thích theo, đổi giày bước ra ngoài.

Gió đêm mãnh liệt.

Hoắc Doãn Tư lái một chiếc Land Rover màu đen, cậu tựa vào đó hút thuốc, áo măng tô trên người màu đen như thể hòa làm một với bóng tối...

An Nhiên bước đến trước mặt cậu.

Cô sợ ảnh hưởng đến Lâm Hi nên nói rõ với cậu: “Tôi không ở cùng với Tổng Giám đốc Cối Lý Tư Ỷ ở trong nhà tôi.”

Nhưng Hoắc Doãn Tư cũng không muốn nghe cô giải thích.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement