Nhà họ Hoắc giàu sang, Hoắc Doãn Tư lại là người sinh ra đã đứng trên cao, sao có thể cho phép sai lầm như vậy... Chẳng qua khi anh ấy định trách mắng thì Lâm Hi đã tỉnh. Cậu bé dụi mắt rồi gọi bố như thể chú mèo con.
Có ông bố nào còn đi chấp nhặt với y tá nữa chứ. Anh ấy bế Lâm Hi từ trong lòng An Nhiên lên, đặt vào lòng mình rồi khẽ vỗ, dỗ
dành một lát lại cúi đầu nhỏ giọng an ủi: “Bây giờ con thế nào rồi? Sao con lại bị ốm thế?”
An Nhiên phủi phẳng ga giường: “Lúc tuyết rơi, thằng bé xuống lầu chơi một lát”
Hoắc Doãn Tư cau mày muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không lên tiếng.
Bầu không khí giữa họ hơi ảm đạm, đến y tá cũng cảm nhận được. Cô ấy vội thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài lấy một chiếc nhiệt kế khác.
Hoäc Doãn Tư ngồi bên mép giường, để Lâm Hi dựa vào đầu vai mình. Lâm Hi cong môi nhỏ: “Trên người bố có mùi rượu.”
Hoắc Doãn Tư thả con xuống, còn mình đi vào toilet sửa sang một chút rồi cởi áo khoác lông cừu ra... Lúc anh ấy đi ra đã đỡ hơn rất nhiều.
Y tá đo nhiệt độ cơ thể cho Lâm Hi xong: “Vẫn may, 38 độ, nhưng tối nay vẫn phải chú ý một chút.”
An Nhiên gật đầu, tiễn cô ấy rời đi.
Đến khi trong phòng bệnh chỉ còn lại có một nhà ba người họ, Hoắc Doãn Tư nhìn quanh bốn phía.
Tuy nói là phòng bệnh một người, nhưng cộng thêm nhà vệ sinh cũng chưa đủ 30 mét vuông. Anh ấy muốn đổi sang một gian khác lớn hơn chút, An Nhiên đặt Lâm Hi vào trong chăn rồi nhẹ giọng nói: “Đừng giày vò vì chuyện này nữa, chiều mai chắc được xuất viện rồi.”
Hoắc Doãn Tư không còn kiên quyết nữa.
Lâm Hi vốn muốn ngủ, nhưng lúc này bố tới, cậu nhóc lại hào hứng đòi ăn khuya: “Con muốn ăn hoành thánh nhỏ.”
Lâm Hi bị ốm hai ngày đều không ăn gì tử tể. Lúc này con trai muốn ăn, An Nhiên lập tức đứng dậy: “Để mẹ ra ngoài mua.”
Hoắc Doãn Tư liếc cô.
An Nhiên tròng áo khoác lên chuẩn bị ra cửa, nhưng lại bị anh ấy ngăn cản: “Để anh đi cho! Em cứ ở đây cùng Lâm Hi.”
Anh cúi người hôn cậu nhóc: “Nhóc con này chỉ biết hành hạ người lớn.” Lâm Hi nhỏ nhắn nằm trên giường, đôi mắt sáng lấp lánh.
Khuôn mặt nhỏ trắng trẻo nõn nà, cực kỳ giống An Nhiên lúc hai mươi hai tuổi.
Hoắc Doãn Tư cầm lòng không đậu mà sờ tới sờ lui, lúc này mới cất giọng khàn khàn: “Đừng ngủ nhé.”
Khi anh ấy ra cửa, An Nhiên tiễn anh nhưng cả hai trò chuyện rất ít... Cũng may coi như hoà bình.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!