Anh ta thấy Doấn Tư bảo vệ An Nhiên. Anh ta cũng đã từng thích một người như vậy. Có điều, anh ta không có gan đi tranh đoạt. Khi ấy, anh ta cảm thấy là mình yêu không nhiều. Chỉ là vài chục năm qua đi, anh ta mới cảm thấy... không phải là thành toàn, mà là bỏ lỡ.
Tư Văn Lễ móc thuốc lá trong túi áo, không móc ra được gì, mới chợt nhớ là mình đã hứa với vợ là cai thuốc. Anh ta cười khổ, đi chậm về phía xe.
Bên kia, Hoắc Doãn Tư mở cửa xe, ôm Lâm Hi ngồi ghế sau.
Vẫn là chiếc Bentley kia.
An Nhiên lên xe, còn không yên tâm mà quay lại nhìn, thấy Tiểu Lâm Hi đang ngoan ngoãn dựa vào trong lòng ngực bố, hô hấp ổn định, mặt mày cô vô thức trở nên dịu dàng.
Hoắc Doãn Tư cũng đang nhìn cô.
Anh nói: “Đi chung cư gần công ty đi!”
An Nhiên không suy nghĩ gì nhiều, ừ một tiếng rồi đạp ga.
Khoảng hai mươi phút sau, xe dừng dưới tòa nhà Đại Hạ. An Nhiên xuống xe đi theo Hoắc Doãn Tư...
Lâm Hi đang dựa trong lòng ngực bố chơi súng bắn nước, nhưng vẫn có thể thấy là cậu bé đã rất mệt mỏi rồi.
An Nhiên vuốt ve mặt cậu bé.
Lâm Hi mở to mắt, nhẹ giọng gọi mẹ. An Nhiên cởi áo khoác khoác lên người cậu bé, nói: “Mau ngủ đi!”
Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm cô, trai đơn gái chiếc và một đứa con chung của bọn họ.
An Nhiên có chút mất tự nhiên.
Hoäc Doãn Tư cười dịu dàng. Anh chợt đặt tay sau cổ An Nhiên, vuốt ve cô như là vuốt ve mèo con.
Thân thể An Nhiên run lên.
Cô muốn né tránh, nhưng sát sau lưng là vách thang máy, không thể nào né tránh được. Bàn tay ấm áp chạm vào làn da, khiến cô cảm thấy lỗ chân lông mình như muốn nổ tung... giống như là dùng dao cùn giết người vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!