Hoàng hôn dần phai.
Lâm Hi đang chạy nhảy trong khoảng sân rộng, chắc hẳn chú cún con Trà Sữa cũng rất thích ngôi nhà mới này. Nó chạy quanh chân Lâm Hi có vẻ rất vui.
Hoäc Doãn Tư đứng bên cạnh ngắm nhìn khung cảnh trước mắt.
Một người một chó cuối cùng chạy cũng mệt, Lâm Hi ôm chú cún con như ôm báu vật, giao cho Hoắc Doãn Tư.
“Bố ơi, Trà Sữa bẩn rồi, bố giúp nó lau rửa được không?”
Hoắc Doãn Tư một tay ôm bụng chú cún con.
Chú cún con mềm mại, bụng không có lông, làn da mịn màng như nhung... Lâm Hi lại chạy đi tìm một chiếc khăn tắm đưa cho bố, đôi mắt trong veo nhìn bố đầy háo hức.
Hoắc Doãn Tư lau sạch bộ lông cho Trà Sữa, một tay còn lại bế bé Lâm Hi đi về phía biệt thự.
Lâm Hi có chút xấu hổ bò lên vai bố, nhưng một lúc sau cậu bé lại không nhịn được mà chạm vào Trà Sữa...
An Nhiên thay quần áo ở nhà rồi đi xuống lầu. Lâm Hi đang quấy khóc muốn đặt Trà Sữa lên bàn ăn, còn Hoắc Doãn Tư thì đang dạy dỗ con trai mình.
Còn Trà Sữa thì đang đang ngồi xổm trên ghế với vẻ mặt ngây thơ vô số tội.
Lâm Hi không hiểu: "Trà Sữa là em gái của con, tại sao em ấy không thể ăn cùng chúng †a?”
Hoắc Doãn Tư nhướng mày: "Trà Sữa chỉ ăn thức ăn cho chó. Chó cũng không thể ngồi lên bàn ăn, nó cũng không có tay để cầm thìa".
Đôi mắt Lâm Hi chợt sáng lên: “Vậy bố đút cho Trà Sữa là được mà”.
Cuối cùng, cậu bé cũng hiểu chuyện, ủ rũ ôm Trà Sữa đến ngồi trên ghế sô pha, sau đó quay lại bàn ăn cơm. Hoắc Doãn Tư nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của con trai thì lại mềm lòng: "Ăn cơm xong, bố sẽ làm cho nó một cái bàn ăn nhỏ, sau này để nó ngồi đó ăn một mình được không?"
"Thật sao?" Lâm Hi ánh mắt sáng ngời. "Đương nhiên là thật" Hoắc Doãn Tư ngoắc tay hứa. An Nhiên thở dài: "Anh cứ chiều con như vậy đi!"
Hoắc Doãn Tư liếc cô một cái, bình tĩnh hỏi: "Con trai mình thì chiều một chút có sao đâu? Lâm Hi mới bốn tuổi, nửa cuối năm mới đi nhà trẻ!"
An Nhiên không nói thêm gì nữa.
Dùng bữa xong, Hoắc Doãn Tư dẫn Lâm Hi và Trà Sữa đi, hai người ở trong phòng dụng cụ hồi lâu, không những làm một bộ bàn ghế ăn bằng gỗ cho Trà Sữa mà còn làm cho nó một chiếc giường nhỏ. Hoắc Doãn Tư ra sức bào gỗ cho bề mặt bóng loáng.
Trà Sữa dường như biết đó là giường của mình, thậm chí còn nhảy lên đó cuộn tròn một lúc.
Hoäc Doãn Tư làm xong việc, xách hai món đồ nhỏ lên lầu.
An Nhiên đi tắm và đang đọc báo cáo tài chính của công ty.
Hoắc Doãn Tư đặt hai món đồ mới làm trước mặt cô, bình tĩnh nói: “Em mua đồ về để làm một cái đệm và một cái gối cho Trà Sữa đi, Tốt nhất là dùng vải màu hồng, chất liệu mềm mại một chút”.
An Nhiên ngước mắt lên...
Hoắc Doãn Tư trên người dính rất nhiều mùn cưa, tóc xõa xuống trán, khác hẳn với vẻ ngoài chải chuốt thường ngày...
An Nhiên bất chợt bối rối: “Em sẽ mua trên mạng, đồ làm sẵn đẹp hơn đồ em tự làm".
Hoäc Doãn Tư không đồng ý: “Con trai em muốn đồ thủ công".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!