Nhìn thấy An Nhiên, mũi Lý Tư Ỷ cay cay: "Sao giờ cô mới tới!"
An Nhiên nhẹ nhàng ấn vào tay cô ấy, nhẹ nhàng nói: "Uống nhiều như vậy, không sợ tổn hại đến cơ thể sao?”
"Không sợ! Dù sao cũng không có ai quan tâm đâu".
Lý Tư Ỷ nằm ngửa, nước mắt lưng tròng: “Hôn phu của tôi rất tài giỏi, nhưng người đó lại muốn một cuộc hôn nhân mở. An Nhiên, cô có biết hôn nhân mở là gì không?”
Lý Tư Ỷ bật cười lớn: “Nói trắng ra thì là mỗi người đều có việc riêng của mình. Tất nhiên, đứa trẻ phải là con ruột của người đó... những điều khác thì không cần quan tâm! Thật sự không tồi phải không? Tư tưởng phóng khoáng quá, có thắp đèn trời lên cũng không tìm được ai khác như vậy!"
Cô ấy bắt đầu khóc: “Vậy thì khác gì lão già khốn kiếp Cố Vân Phàm? An Nhiên... nói cho tôi biết, tôi thua kém cô ở chỗ nào. Tại sao tôi chỉ muốn một tình yêu trọn vẹn mà cũng khó như vậy, một người đầu tiên như vậy, hai người cũng như vậy!"
Cô ấy đang nói linh tỉnh, người giúp việc muốn ngăn cô ấy lại.
An Nhiên dịu giọng nói: “Chị xuống nấu một bát canh giải rượu cho cô ấy đi”.
Chị Vương định nói gì đó nhưng rồi lại thôi và đi xuống nhà.
An Nhiên nghiêng người, nhẹ nhàng chạm vào lông mày Lý Tư Ỷ. An Nhiên biết cô ấy đã chịu rất nhiều uất ức. Kỳ thực thứ cô ấy quan tâm không phải vị hôn
phu của mình mà là Cố Vân Phàm.
Nếu không, tại sao sau khi họ chia tay, cô ấy không bán quách nơi này đi và vẫn để chị Vương tiếp tục làm việc ở đây?
Có lẽ, trước khi Lý Tư Ỷ kết hôn, cô ấy vẫn đang đợi Cố Vân Phàm.
An Nhiên trầm giọng dịu dàng nói: “Có người gặp khó khăn ở phía trước, có người gặp khó khăn ở phía sau... Tư Ỷ, chuyện giữa cô và Cố tiên sinh đừng nhắc lại nữa, cô thật sự muốn kết hôn sao?”
"Tôi không biết nữa!"
Khóe mắt Lý Tư Ỷ rưng rưng nước mắt, cô ấy nói: “Những năm này tôi chỉ mải mê vui chơi, chẳng biết gì cả. An Nhiên, tôi không biết mình có thể làm gì nữa?”
An Nhiên cảm thấy Lý Tư Ỷ cũng giống như Trà Sữa ở nhà cô. Cô nhẹ nhàng nói: "Cô còn trẻ và xinh đẹp".
Lý Tư Ỷ vừa khóc vừa cười: “An Nhiên, sao tôi chưa bao giờ thấy cô dịu dàng giống một người mẹ như vậy!”
An Nhiên cũng khế mỉm cười. Kỳ thực chuyện của chính mình nhiều khi An Nhiên cũng không thể làm rõ được, vậy mà vẫn đi lo chuyện của người khác... Chỉ là những năm nay cô đều
quan sát Lý Tư Ỷ, thực sự cảm thấy không đành lòng.
An Nhiên trước nay chưa bao giờ can thiệp vào mối quan hệ giữa giám đốc Cố và Lý Tư Ÿ.
Nhưng tối nay là ngoại lệ, trong lúc chị Vương đang chăm sóc Lý Tư Ý,An Nhiên xuống lầu gọi cho Cố Vân Phàm ở thành phố H: "Giám đốc Cổ".
Đêm khuya nhưng Cố Vân Phàm vẫn còn thức.
Ông ta có chút bất ngờ khi nhận được cuộc gọi từ An Nhiên: "Sao vậy, công ty xảy ra chuyện gì à?"
An Nhiên lắc đầu: "Không phải! Là cô Lý!"
An Nhiên cân nhắc lại câu từ rồi nói: “Cô ấy say rượu, tâm trạng không được tốt... Cuộc hôn nhân của cô ấy cũng không suôn sẻ. Giám đốc Cố, ông thực sự không thể xem xét lại sao?”
Hỏi xong, An Nhiên chợt cảm thấy khó chịu.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!