Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Ánh mắt Cố Vân Phàm thâm thúy.

Ông ta nhìn An Nhiên rồi nói: "Cuộc hôn nhân này là liên hôn! Tình hình của nhà họ Cố cô là người rõ nhất, cuộc liên hôn này có thể dẹp yên lục tục trong nội bộ, tại sao lại không làm?”

"Nhưng tổng giám đốc Cố, ngài vui sao?"

"Cố Thị, quyền lực... thật sự là thứ mà ngài muốn sao?"

"Đôi lúc rảnh rỗi, tổng giám đốc Cố lại nhớ về bản thân trên những trận đua xe kia thì sao?"

Cố Vân Phàm nhìn chằm chằm vào cô ấy, cô ấy vừa là cấp dưới, vừa đồng đội, và cũng được tính là vấn bối của người thân. Vì thức trắng đêm chưa ngủ nên mắt ông ta hơi đỏ, lúc này trông càng đáng sợ.

"An Nhiên có biết mình đang nói gì không?”

An Nhiên mím chặt môi, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn nói: "Tôi chỉ không muốn tổng giám đốc Cố để lỡ mất cơ hội cuối cùng. Tổng giám đốc Cố cũng không còn trẻ nữa, sau này cơ hội gặp được tình yêu đích thực không còn nhiều! Bây giờ quay đầu... vẫn còn kịp."

Mấy chữ cuối, giọng cô ấy còn run run.

Cố Vân Phàm trừng mắt nhìn cô ấy.

Ông ta chưa bao giờ nghiêm khắc với cô ấy như thế này, cứ như thể muốn xé nát cô ấy vậy, nhưng An Nhiên không hối hận, cô ấy cảm thấy cô ấy nói ra cũng là giải thoát cho chính mình.

Nhưng cuối cùng, Cố Vân Phàm lại chậm rãi nói: 'An Nhiên, những gì cô biết về tôi mới chỉ là bề nổi! Cố Vân Phàm của bây giờ không còn là Cố Vân Phàm trên các trận thi đấu ngày trước nữa rồi, con người rồi sẽ trưởng thành, huống hồ... là tôi!"

Nói xong ông ta đi ra ngoài, ông ta đi ngang qua An Nhiên.

An Nhiên đứng yên ở đó, hồi lâu...

"An Nhiên."

Một giọng nói dịu dàng vang lên, An Nhiên ngẩng mặt lên thì nhìn thấy Tùy Vân, mẹ của Cố Vân Phàm.

Hôm nay con trai làm đám cưới, Tùy Vân ăn mặc đẹp đẽ.

Bà ấy đã gần 70 tuổi rồi, nhưng bảo dưỡng tốt nên vẫn xinh đẹp.

Tùy Vân dịu dàng nói: 'An Nhiên, cảm ơn cháu đã tới! Cháu biết đấy, người làm mẹ lúc nào cũng mong con mình hạnh phúc, tuy nó đã qua tuổi 40, biết tự

đưa ra quyết định... Có thể cho bác gặp Tư Ỷ không?"

An Nhiên hồi thần, cô ấy vội vàng chào rồi thấp giọng nói: "Có lẽ cô ấy đang khóc ạ."

Nói xong, cô ấy lại thật thà nói: "Mấy năm nay, tổng giám đốc Gố đối xử với cô ấy tốt thì tốt thật đấy, nhưng tính tình được nuông chiều, lát nữa có chỗ nào đụng

chạm đến bác mong bác bỏ qua."

Tùy Vân cười: "Làm gì có chuyện đó! Bác vẫn chưa có cơ hội gặp con bé đây này, Vân Phàm giấu kỹ quá."

An Nhiên đi gõ cửa: "Tư Ỷ, là tôi đây!"

Một lúc sau, Lý Tư Ỷ mới ra mở cửa.

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement