Ban đêm, Lâm Hi ngủ từ sớm.
Cậu bé nhớ Lý Tử Ỷ, ôm cái gối Nhiên nghe thấy mà hơi chua xót.
nhỏ đi ngủ, lúc mơ màng còn gọi “dì ơi”, An
Dường như mọi người đã quen có Lý Tư Ỷ ở đây. Cô đắp chăn lại giúp con trai.
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Nữu Nữu mặc đồ ngủ, rón rén đi tới cạnh cô, nhỏ giọng hỏi: “Cô ơi, em chưa ngủ ạ?”
Cô bé rất thân với An Nhiên, khẽ tựa vào chân cô, rất thân mật.
An Nhiên sờ mái tóc mềm mượt của cô bé, dịu dàng nói: “Sắp ngủ rồi.” Nữu Nữu không nói nữa, sợ đánh thức Lâm Hi.
Hồi lâu sau, Lâm Hi ngủ say, gương mặt nhỏ đỏ ửng.
An Nhiên mang Nữu Nữu đến phòng sinh hoạt chung, Nữu Nữu lấy từ sau lưng ra mấy quyển bài tập, bài nào không hiểu sẽ nhờ An Nhiên dạy.
Nhưng An Nhiên học khoa Tự Nhiên không tốt, xem một hồi mà đề bài của học sinh tiểu học cô cũng không biết.
An Nhiên: ...
Ánh mắt Nữu Nữu rất đơn thuần: “Cô, có phải cô không biết đúng không?”
Dĩ nhiên An Nhiên không muốn thừa nhận.
Lúc này Hoäc Doãn Tư đi vào, nhìn thấy An Nhiên đang dở quyển Toán. Khả năng của cô tới đâu, anh ấy rất rõ, nên anh ấy khẽ cười rồi ngồi xuống salon đối diện, cầm lấy quyển bài tập xem qua, rồi dùng cách đơn giản nhất, dạy cho Nữu
Nữu.
Nữu Nữu rất vui: “Cảm ơn chú ạ!”
Hoắc Doãn Tư cũng thích cô bé, vỗ vai cô bé: “Không còn sớm nữa, đi ngủ đi! Ngày mai chú mang cháu và Lâm Hi về nhà lớn chơi.”