Bây giờ cuối cùng đã xảy ra chuyện...
An Nhiên nghe xong, cô ấy cũng kinh ngạc, hơn một nghìn vạn tệ không phải là con số nhỏ.
Tiền lương một năm của cô ấy hiện giờ cũng chỉ bằng con số đó, hơn nữa cô ấy còn chưa lấy được, đa phần phải đợi quyết toán cuối năm.
An Nhiên nghĩ rồi nói: "Thật sự còn cách nào khác thì chỉ có thể thế chấp căn nhà này trước thôi."
Căn nhà này vẫn đang trả góp, sau khi trừ đi khoản trả góp cộng với số tiền mà cô ấy có thì cũng chỉ có khoảng 400 - 500 vạn.
Gòn thiếu khá nhiều.
Dì Lâm không đồng ý để An Nhiên gánh vác, bà ấy kiên quyết không đồng ý. Số tiền lớn như vậy, chị dâu Thục Phân cũng không thể để An Nhiên gánh vác.
Một già một trẻ không nghĩ ra cách gì, lại khóc. Nhưng An Nhiên không quên gốc!
Dì Lâm có ơn lớn với cô ấy, bất kể Lâm Bân có khốn nạn cỡ nào, lần này cô ấy cũng phải giúp họ vượt qua cửa ải khó khăn này.
An Nhiên nhanh chóng đăng bài bán nhà lên mạng.
Bởi vì giá thấp, chưa đến nửa tiếng đã có người muốn sang xem nhà, An Nhiên chậm mất một lúc... sau đó có mấy tốp người tới xem nhà, tối đó nhà đã được bán đi.
Chị dâu Thục Phân sống chết không chịu vào biệt thự ở.
An Nhiên thuê một phòng cho cô ta.
Buổi tối, Lâm Bân gọi điện về, trong cuộc gọi hắn tỏ ý nói là có tiền cũng vô dụng, ông chủ bên kia muốn chặt một tay của hắn... bình thường hắn là người miệng lưỡi trơn tru, lúc này kể chuyện mà sợ mất mật, còn khóc lóc ở đầu dây bên kia.
"Làm sao bây giờ! Anh ấy mất một tay, thì sau này phải làm sao?"
Chị dâu Thục Phân khóc nức nở nói.
Người bên kia cầm lấy điện thoại, giọng điệu rất lạnh: "Ai bảo hắn vụng trộm với chị dâu! Thăng nhãi này, không chỉ vụng trộm với chị dâu mà còn định bắt tay. với người khác ăn cắp hàng của tôi, một cái tay đã là tiện cho hắn rồi! Nhưng thằng nhãi này đen, vụng trộm với người phụ nữ kia, nhưng người phụ nữ kia còn có tình nhân khác!"
An Nhiên sửng sốt.
Chị dâu Thục Phân cũng sửng sốt, mặt cô ta trắng bệch, dì Lâm thì xấu hổ vô cùng.
Cái nhà này sắp tan rồi!
Khi An Nhiên về đến biệt thự thì đã muộn lắm rồi, cô ấy tự đi về. Cô ấy vừa về, Nữu Nữu đã nhào vào lòng cô ấy.
Cô bé khóc đến đau lòng: "Cô ơi! Bố cháu... sẽ không chết chứ?” An Nhiên vuốt tóc cô bé, rồi hỏi: "Sao cháu biết?"
Nữu Nữu thút thít nói: "Mẹ gọi diện tới bảo sẽ đón cháu đi, chú nghe thấy rồi không cho cháu đi!"
An Nhiên ngẩng đầu lên, liền trông thấy Hoắc Doãn Tư đang đứng ở lối vào.
Chắc anh ấy đã về một được một lúc rồi, áo sơ mi màu xám đã cởi hai cúc, †ay áo cũng cuộn lên khuỷu tay, để lộ ra cánh tay rắn chắc xinh đẹp.
Phía trên lối vào, ngọn đèn thủy tinh sáng rực làm ngũ quan của anh ấy càng thêm nổi bật và xinh đẹp.
Nữu Nữu cũng quay đầu lại, cái miệng nhỏ nhắn run run gọi một tiếng: "Chú!"
Cô bé cũng thông minh. Không ai nói với cô bé, nhưng cô bé biết chú Hoắc rất siêu, chuyện gì cũng giải quyết được.
Hoäc Doãn Tư không nhiều lời, anh ấy nhìn An Nhiên rồi hỏi: "Em chưa ăn cơm nhỉ? Anh bảo chị Vương nấu lại đồ ăn cho em, chị ấy nấu ngon lắm!"
An Nhiên muốn nói lại thôi.
Ánh mắt Hoắc Doãn Tư thâm thúy, anh ấy nhìn cô ấy rồi quay người đi vào phòng khách.
"Chú ơi!"
Nữu Nữu thì thào gọi một tiếng, sau đó cô bé ngẩng đầu lên nhìn An Nhiên rồi gian nan hỏi nhỏ: "Bố cháu sẽ không chết chứ?"
An Nhiên buồn bã ôm lấy cô bé: "Không đâu!”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!