Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Hoắc Doãn Tư rất cao, cô lại không đi giày cao gót, ôm thế này đầu cô chỉ miễn cưỡng đến vai anh ấy. Hoắc Doãn Tư hơi nâng tay là có thể sờ đến đầu nhỏ của cô, mà anh ấy cũng rất thích ôm thế này.

Anh ấy vuốt ve mái tóc đen của cô, giọng hơi khàn: "Anh thích thực tế một chút!"

An Nhiên cắn môi: "Vừa rồi anh còn nói...

Hoắc Doãn Tư cười, ngón tay trượt xuống vuốt ve gương mặt mịn màng của cô: 'Sao? Muốn mang thai con anh thế cơ à?"

Anh ấy dùng một tay ôm eo cô, tay kia lại sờ soạng châm thêm một điếu thuốc, sau đó rít một hơi sâu... An Nhiên bất an ngọ nguậy, anh ấy vỗ nhẹ cô rồi khẽ nói: 'Đứng với anh một lát!"

An Nhiên cảm thấy người này là lạ.

Nhưng cô nói không rõ là lạ ở đâu.

Lát sau, Hoắc Doãn Tư cúi đầu xuống, dịu dàng hôn cô: "Không muốn gặp thì không cần gặp! Nhà chúng ta có điều kiện này."

An Nhiên ngoan ngoãn trong lòng anh. Dù giờ cô có sự nghiệp nhưng lại không thoát nổi những quá khứ kia. Chỉ có Hoắc Doãn Tư, mạnh đến mức đàn áp được nhà họ Tư.

Trước kia cô rung động với Hoắc Doãn Tư, nhưng mấy ngày qua ở bên anh ấy cô chưa từng có cảm giác an toàn như dựa vào lòng anh ấy bây giờ.

An Nhiên không kìm được thì thào: "Anh muốn gì em cũng cho."

Hoắc Doãn Tư cười dịu dàng.

Anh ấy không nói chuyện với cô thêm nữa, chỉ thỉnh thoảng cúi đầu nhìn cô.

Nếu không phải bởi vì gương mặt tinh xảo này thiếu đi vài phần hồn nhiên trước kia, suýt nữa anh ấy đã tưởng rằng mình trở về quá khứ, trở lại thời gian tốt đẹp nhất của hai người.

Nhưng như bây giờ... cũng rất tốt.

Hoắc Doãn Tư một tay ôm cô, hút nốt điếu thuốc trong bóng đêm. Mấy năm nay anh ấy hơi nghiện thuốc, đang định sờ thêm một điếu lại bị An Nhiên ngăn cản.

Cô cất thuốc vào hộp: 'Đêm nay đừng hút nữa! Sau này hút ít thôi."

Hoắc Doãn Tư cứ thế nhìn cô, ánh mắt thật sâu.

Vợ chồng trẻ thân mật, người hầu trong nhà cũng không dám ra ngoài, cuối cùng vẫn là chị Vương tới nói: "Vốn không nên cho ông Tư vào, nhưng thân phận đối phương..."

Hoắc Doãn Tư không so đo, thản nhiên nói: 'Lần sau đừng cho người vào nữa là được! Tôi thấy ông ta là bực!"

Chị Vương che miệng cười, vội vàng đi dọn bữa tối.

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Hoắc Doãn Tư khá vui vẻ, còn mở một chai rượu đỏ. Lúc ăn cơm, điện thoại di động của anh ấy vang lên mấy lần, Hoắc Doãn Tư nhìn thoáng qua rồi nhấn tắt hết. An Nhiên hỏi: "Có chuyện quan trọng thì anh cứ đi xử lý đi!"

Hoắc Doãn Tư nhìn cô: "Cảnh Thụy hẹn anh đi uống rượu, em cho anh đi à?"

An Nhiên cúi đầu dùng bữa.

Một lúc sau, cô mới hỏi khẽ: "Có gái trẻ không?”

Hoäc Doãn Tư cười tủm tỉm, nghiêm trang nói: "Không biết! Chắc là có đấy!"

An Nhiên cúi đầu tiếp tục ăn cơm, lúc sau lại nói: "Thế thì không được đi!"

Hoắc Doãn Tư nhấp nửa ly rượu đỏ.

Anh ấy nhìn sang cô: "Mấy khi cả Lâm Hi và Nữu Nữu đều không ở nhà, không muốn thư giãn một tí à? Lý Tư Ỷ cũng đi đấy! Giờ cô ấy đang quản lý sản nghiệp

nhà họ Lý. Tuy đám Cảnh Thụy kinh doanh không lớn lắm, nhưng công ty thể nào mà chẳng có dự toán về khách sạn. Cô ấy vẫn đang nặng lòng với sự nghiệp lắm đấy.

An Nhiên nghe thế lại muốn đi. Nửa tháng rồi cô không gặp Lý Tư Ỷ, đang định đi thăm cô ấy.

Hoắc Doãn Tư uống rượu, không tiện lái xe, lúc ra cửa là An Nhiên lái chiếc Bentley trắng kia.

Hoắc Doãn Tư ngồi cạnh cô.

Anh ấy nhìn nội thất xe màu hồng, bỗng lên tiếng: "Mỗi lần thấy em lái chiếc. này là cảm thấy như lúc chúng ta làm xong, em mặc áo sơ mi của anh, làm anh lại muốn..."

Anh ấy không nói hết.

An Nhiên nắm vô lăng, nói nhỏ: "Em không biết anh còn có sở thích này đấy."

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement