Bên kia điện thoại vang lên tiếng nức nở, giống như đang khóc.
Vừa rồi An Nhiên vì chuyện của Tư Văn Hùng mà trong lòng buồn bực, bây giờ mới được Lý Tư Ỷ kéo trở lại thực tại, cô thấp giọng hỏi: "Cô đang ở đâu? Tôi tới chỗ cô”.
Lý Tư Ỷ vẫn thích giở giọng trẻ con trước mặt cô.
"Ai cần cô ở cùng tôi? Tôi không sao, rất ổn”.
An Nhiên lắc đầu mỉm cười, cô thở phào nhẹ nhõm: "Là tôi muốn ở bên cạnh cô được chưa? Chị hai!"
Cuối cùng, Lý Tư Ỷ cũng bị chọc cười.
Cô ấy nói bằng giọng mũi khàn khàn: "Là cô tự đòi đấy nhé! Tôi nể lắm mới đồng ý đấy!"
An Nhiên thở dài: "Vâng! Là tôi tự đòi đối tốt với cô!"
Trước khi cúp điện thoại, khởi động xe, An Nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng khoa nội trú... Cuối cùng, cô đạp ga rời đi.
Trên đường đi, An Nhiên mua thuốc rồi đi thẳng đến khách sạn của Lý Tư Ÿ.
Lý Tư Ỷ đang ở trong văn phòng, cô thư ký thì thầm: "Cô ấy đã khóc rất lâu rồi! Bà Cố đó quá vô lý đi. Giám đốc Lý của chúng tôi là người tử tế!"
Lời của cô thư ký quả thực có cơ sở, Lý Tư Ý rất xinh đẹp, nhà họ Lý gặp khó khăn cũng có không ít kẻ muốn dậu đổ bìm leo muốn bao nuôi Lý Tư Ỷ, nhưng Lý Tư Ỷ chưa từng cặp kè với bất kỳ ai trong số đó. Cho nên lời cô thư ký cũng có lý.
An Nhiên gật đầu, để cô thư ký đi ra ngoài trước.
Người phụ nữ vừa khóc giờ đang cuộn tròn trên ghế văn phòng, trước mặt là chiếc bàn đầy tài liệu.
Mọi thứ trông rất bừa bộn. Lúc An Nhiên đi vào, Lý Tư Ỷ chỉ nhướng mày lên một chút rồi trở lại bình thường, cô ấy rõ ràng vẫn chưa phục hồi tinh thần. An Nhiên cũng không ép buộc
mà nhẹ nhàng thu dọn cái bàn đằng trước giúp cô ấy.
Lý Tư Ỷ thay đổi tư thế, cuộn tròn, giọng nói như mèo con: "Cô bị cuồng dọn dẹp hả! Có phải nghiện làm thư ký của Cố Vân Phàm rồi không?"
An Nhiên dọn dẹp xong, ngồi xuống chiếc bàn trước mặt Lý Tư Ỷ. Lý Tư Ỷ nhìn chăm chằm vào cô: "Cũng quyến rũ đấy!" An Nhiên võ vỗ tay cô ấy: "Cô nghe lời chút đi”.
Những lời dỗ dành này quả thực có tác dụng. Quả nhiên, Lý Tư Ỷ thấp giọng lẩm bẩm: "Tôi có phải trẻ con đâu, sao cô cứ ử với tôi như Lâm Hi vậy!"
An Nhiên nói: “Tôi không so đo với trẻ con!”
Lý Tư Ỷ thầm nghĩ: Tôi còn lớn tuổi hơn cô đó!
Nhưng cảm giác được chiều chuộng đó rất dễ chịu, nên Lý Tư Ỷ không nói một lời, ngoan ngoãn để An Nhiên bôi thuốc lên mặt. An Nhiên chỉ chạm nhẹ một chút mà cô ấy đã kêu “á” một cái.
An Nhiên hỏi: “Có đau không?”
Lý Tư Ỷ cắn môi: “Sao lại không đau! Nhưng lúc đó tôi không dám đánh trả, nếu con của cô ấy mất thì tôi sẽ trở thành tội đồ!”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!