Lý Tư Ỷ nhìn chăm chằm ông ta.
Trong miệng cô ấy có máu nhưng vẫn nén đau đớn mà nuốt xuống. Cô nhìn Cố Vân Phàm, nói rất nhẹ nhàng: “Cố Vân Phàm, ông cũng thấy rồi! Ông luôn miệng nói muốn bồi thường và chăm sóc tôi, nhưng chỉ mang đến cho tôi vô số rắc rối. Cho nên Cố tiên sinh, ông và gia đình của ông có thể tránh xa tôi một chút được không? Coi như tôi cầu xin ông!”
Tim Gố Vân Phàm đau nhói.
Phải rất lâu sau ông ta mới nhẹ nhàng thốt ra một câu: "Tôi đưa em đến bệnh viện!"
Lý Tư Ỷ từ chối nhưng Cố Vân Phàm vẫn nhất quyết làm vậy vì mặt cô sưng rất to.
Cố Vân Phàm nghĩ cho dù bọn họ có đoạn tuyệt thì cũng không nên bỏ rơi cô vào lúc này.
Lý Tư Ỷ bị ông ta cưỡng ép đưa đi. Khi cô từ chối, ông ta bế thốc cô lên, dọc đường bị nhân viên khách sạn xúm lại nhìn. Vừa ngồi vào xe, cô muốn xuống xe, nhưng Cố Vân Phàm đã khóa cửa
bên trong xe.
Cố Vân Phàm nắm lấy tay cô, giọng khàn khàn: “Ngoan một chút được. không?”
Lý Tư Ỷ hốc mắt đỏ lên.
Cô hỏi ngược lại: “Đối với ông tôi là gì? Cố Vân Phàm, ông đã có vợ con rồi. Nếu ông lại dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi nữa, lại bế tôi đến bệnh viện, ông thấy có thích hợp không? Hay là ông cho rằng tôi bị vợ ông rồi cả mẹ hờ của ông đánh vẫn chưa đủ thảm, hay là danh dự của tôi bị bôi nhọ chưa đủ?”
"Tư Ỷ!"
Lý Tư Ỷ rũ mắt xuống, hai giọt nước mắt chảy dài xuống gò mà, cô nói rất nhẹ nhàng: “Cố Vân Phàm, điều tôi hối hận nhất trong đời chính là gặp ông! Nếu không phải tôi mê muội mãi không chịu tỉnh thì cũng đã không đi đến đường cùng như ngày hôm nay! Từ giờ trở đi chúng ta đoạn tuyệt thôi. Ông đừng thương tôi nữa, cũng hãy tránh xa tôi ra... đây mới là kết cục chúng ta nên cớ”.
Cô ấy cực kỳ nghiêm túc, không hề có chút bốc đồng nông nổi nào.
Nói xong cô thở hắt ra: "Mở cửa! Tôi tự biết đường đến bệnh viện!"
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!