Nữu Nữu không để ý tới hắn, Lâm Bân cũng hết cách, chỉ đành gãi đầu đi tới ngượng ngùng mỉm cười với An Nhiên: “Anh đến nhà hỏi người ta mới biết tụi em đang ở đây.
Hắn ngồi xổm xuống, dỗ dành Nữu Nữu: “Không phải con luôn muốn có một con thỏ à? Bố đã mua về rồi này, 87 đồng đấy, đắt lắm đó!”
Nữu Nữu vẫn không chịu để ý đến hắn, cô bé túm chặt lấy tay An Nhiên.
An Nhiên khẽ thở dài rồi nói với Lâm Bân: “Con bé còn nhỏ, đang ở độ tuổi nhạy cảm, anh đừng ép nó quá!”
Lâm Bân không dám không nghe lời cô nói.
An Nhiên vỗ Lâm Hi: “Qua bên kia chơi với chị đi.”
Lâm Hi gọi chị đầy thân mật, tuy Nữu Nữu còn nhỏ nhưng cũng có thể nhìn ra, có cô ở đây bố sẽ không dám làm gì. Thế là cô bé thả lỏng đi chơi cùng Lâm Hi, nhưng vẫn không chịu liếc con thỏ kia lấy một cái.
Hai đứa trẻ chạy tới một bên, Lâm Bân ngồi lên tảng đá của núi giả bên cạnh An Nhiên.
Hắn xoa tay: “Nên xử lý chuyện này thế nào giờ? Con nhóc này không để ý tới anh! Tính cách y hệt mẹ nó!”
An Nhiên nhìn chú thỏ rồi nói: “Chuyện này cũng không thể trách chị dâu và Nữu Nữu được, là anh làm chuyện xấu trước! Chị dâu chịu để anh gặp Nữu Nữu là vì nể mặt dì Lâm, nếu không đã đưa đứa bé về quê rồi.”
Lâm Bân vội vàng nói: “Mông mẹ anh còn to hơn mặt anh.”
An Nhiên chẳng buồn để ý tới hắn, cô kể một chuyện khác với Lâm Bân: “Em nghe Hoắc Doãn Tư nói cho anh mượn 20 triệu để mở cửa hàng xe. Anh cả, em không phản đối anh buôn bán nhưng trong chốc lát đã đầu tư bằng đó có phải hơi nhiều quá không?”
Mặt già của Lâm Bân đỏ bừng.
Hắn cúi đầu, ỉu xìu nói: “Là Hoắc Doãn Tư cứ muốn đưa anh chứ.”
An Nhiên thấy rất lạ, vì sao Hoắc Doãn Tư cứ khăng khăng cho hắn tiền. Cô cho rằng Lâm Bân không thành thật.
Vẻ mặt Lâm Bân trở nên kỳ quái, hắn sợ An Nhiên lại hỏi tiếp nên vội vàng nói sang chuyện khác.
An Nhiên cũng không hỏi lại.
Dù thế nào thì đây cũng là chuyện của họ, cô không tiện hỏi quá nhiều.
Lúc cô dẫn theo hai đứa bé trở về, Lâm Bân mặt dày cũng theo về cùng, muốn cọ bữa trưa để tăng chút tình cảm với Nữu Nữu. Nhưng hắn vừa đến sảnh chính của biệt thự thì Hoắc Doãn Tư đã chậm rãi đi xuống lầu.
Dáng người kia cùng khí chất ấy khiến Lâm Bân ấp úng.
Hắn ngửa đầu nhìn, mãi một lúc sau mới thốt ra một câu: “Em gái, hôm khác anh ở lại dùng bữa! Anh đi đây!” Sau đó hắn lập tức đưa lồng thỏ cho An Nhiên.
An Nhiên còn chưa hiểu ra sao thì Lâm Bân đã chạy mất. Cô đưa mắt nhìn sang Hoắc Doãn Tư: “Hình như anh cả rất sợ anh.”
Hoäc Doãn Tư vén tay áo sơmi, thong thả nói: “Có lẽ vì anh là chủ nợ của anh ta?"
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!