Anh sửng sốt ngẩng đầu lên. Là Lý Tư Ỷ!
Cô hơi đen hơn trước đây, nhưng sắc mặt lại khá hơn rất nhiều, làn da màu mật ong săn chắc.
Hiển nhiên là Lý Tư Ỷ cũng rất ngoài ý muốn. Cô ngơ ngẩn một lát rồi mới hồi hồn lại, nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi, không có ý định nói chuyện.
Cố Vân Phàm ánh mắt sâu thẳm.
Một lúc sau, Lý Tư Ỷ hỏi: “Anh còn dùng thang máy không?”
Cố Vân Phàm chớp mắt. Khoảnh khắc đi lướt qua cô, thân thể hai người tiếp xúc với nhau, dù chỉ là một góc quần áo, anh nói nhỏ đến mức chỉ có hai người mới nghe thấy.
Tranh thủ đủ điều, chỉ để nói hai chữ vô cùng đơn giản.
“Xin lỗi!”
Sau hơn nửa năm gặp lại, anh chỉ dành cho cô hai chữ.
Nhiều hơn một chữ cũng là vượt rào, quay về con đường xưa.
Cô muốn phân rõ giới hạn với anh. Còn cái cách tốt nhất để thể hiện sự tôn trọng của anh dành cho cô, chính là xa cách cô.
Cố Vân Phàm ra khỏi thang máy vài bước, phía sau truyền đến tiếng đóng cửa thang máy. Anh đột nhiên quay người muốn nhìn cô lần nữa, nhưng chỉ thấy được một góc váy.
Tươi sáng, thanh thoát!
Cố Vân Phàm đứng khoảng một phút mới đi ra ngoài.
Bên ngoài ánh mặt trời nhiệt liệt.
Vậy mà anh không hề cảm thấy một chút ấm áp nào, ngược lại toàn thân đều là lạnh lẽo. Mãi cho đến khi về đến thành phố H, anh cũng không hăng hái lên được chút nào.
Lúc chạng vạng, anh đứng trên ban công ngoài phòng ngủ hút thuốc.
Người giúp việc ôm em bé lại, vẻ mặt hoảng loạn: “Ông chủ, cô chủ hình như bị cảm lạnh phát sốt, ông chủ có định đưa cô chủ đi bệnh viện khám bệnh không?”
Cố Vân Phàm nhíu mày, dụi điếu thuốc lá, sờ thử cái trán của đứa nhỏ.
Nóng bỏng!
Anh nhíu mày: “Sao lại thế này? Loại thời tiết này mà bị cảm lạnh được hả?”
Người giúp việc nhận tiền lương của anh, sợ anh trách tội nên nói thật: “Tối qua ông chủ đi công tác, bà chủ đột nhiên trở về, đòi mang theo cô chủ ngủ chung. Bà chủ chưa từng chăm sóc em bé, chúng tôi không yên tâm lắm, nhưng mà bà chủ đòi mang cô chủ, còn nói sẽ bàn với ông chủ."
Cô ta càng nói càng nhỏ.
Cố Vân Phàm nhíu mày. Anh đoán là vợ anh vì anh đi công tác nên bắt đầu gây chuyện.
Cô ta cố ý làm đứa nhỏ bị bệnh để anh quay về xem.
€ó phải là cô ta điên rồi không?
Lúc Cố Vân Phàm bực bội đi xuống lầu, vợ anh đã trở lại. Hai người nhìn nhau. Cô ta thấy được vẻ mệt mỏi xen lẫn tức giận trên mặt chồng mình, cười quyến rũ nói: “Về nhà rồi đấy hả? Sao nào, không phải con khốn kiếp kia cũng về nước sao, người tình cũ hiếm khi gặp mặt, sao không ở thêm một lát nữa?”
Cô ta vỗ nhẹ lên lan can: “Lo lắng cho đứa nhỏ hả?”
Cố Vân Phàm giao đứa nhỏ cho người giúp việc.
Anh từ từ bước xuống, tát lên mặt cô ta một cái, nói với giọng điệu lạnh lùng: “Có phải là cô điên rồi không? Nó là con ruột của cô, có ai làm mẹ như cô không?”
Cô ta bị anh đánh lệch người sang bên. Thân thể mảnh khảnh của cô ta nằm lên lan can, cả buổi mới tỉnh lại được, ngước mắt lên nhìn anh: “Tôi bị anh buộc cho điên rồi! Cố Vân Phàm, anh đau
lòng cái gì hả? Anh chưa từng chạm vào tôi, chúng ta lấy đâu ra con cái?”
Cố Vân Phàm nheo mắt: “Cô đang nói khùng điên gì vật
Cô ta ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, cười có chút điên cuồng: “Tôi nói sai chỗ nào? Ngài Cố, tổng giám đốc Gố... không phải là anh sợ người ta biết vợ anh ngoại tình sao? Không phải là anh sợ người ta biết đứa nhỏ không phải của anh sao? Không sao cả, tôi có thể không nói ra ngoài, tôi đi bóp chết nó, chúng ta lại sinh một đứa con khác của chúng ta!”
“Kẻ điên!”