Giám đốc Hoäc sờ cằm, tự hỏi liệu đã đến lúc để Hoắc An An tự lập hay chưa... Đèn xanh bật sáng, Hoắc Doãn Tư đạp nhẹ chân ga. Hai mươi phút sau, xe lái vào biệt thự. Hoắc Doãn Tư cởi dây an toàn, nghiêng người mở cửa xe cho An Nhiên.
Cuộc sống hôn nhân của họ hai năm qua rất tốt đẹp, Hoắc Doãn Tư rất chu đáo. An Nhiên ở nhà chăm sóc hai đứa con, cơ bản là làm việc từ chín giờ đến năm giờ, hiếm khi ra ngoài giao lưu. Ngay cả khi có việc phải đi cũng rất kiềm chế, hiếm khi uống rượu quá nhiều.
Hoắc Doãn Tư thì tan sở là về nhà, Lâm Hi đa số là do anh ấy trông. An An cũng rất bám dính bố.
Trước khi kết hôn, An Nhiên biết bọn họ sẽ hạnh phúc, nhưng cô chưa bao giờ dám nghĩ rằng sẽ tốt như vậy.
Lúc này, Hoắäc Doãn Tư giúp cô mở cửa xe, cô quay đầu không nói gì, nhưng bàn tay trắng nõn gầy gò lại nhẹ nhàng chạm vào cánh tay anh. Ánh mắt Hoắc Doãn Tư nhất thời trở nên không đứng đắn.
Anh hạ giọng nói: “An An vừa nói anh yêu em nhất đấy”.
An Nhiên nhẹ nhàng nói: “Người anh thương nhất vẫn là An An. Lâm Hi có lúc ghen tị với em gái mình”. “Vậy em có ghen ty không?”
Trong bóng tối, đôi mắt của Hoắc Doãn Tư rất sâu và trong, dù An Nhiên đã kết hôn với anh được hai ba năm nhưng cô vẫn không thể cưỡng lại được, cô thì thầm: “An An còn ở trong xe, anh hãy kiềm chế đi”.
Hoắc Doãn Tư cười nhẹ: "Đêm nay sẽ xử lý eml"
Về mặt này, bọn họ vẫn luôn rất hòa hợp, An Nhiên nghe được ý tứ không khỏi đỏ mặt.
Khi cô xuống xe, Hoắc Doãn Tư đã ôm Hoắc An An vào lòng.
Hoắc An An mặc một chiếc váy hoa nhỏ, xinh xắn đáng yêu nép vào lòng bố, trên tay vẫn cầm môt miếng bánh mì ăn dở, vun bánh mì vương vãi khắp người Hoắc Doãn Tư, nhưng anh không để tâm.
Biệt thự sáng rực ánh đèn.
Hoắc Lâm Hi giờ đã học lớp một và vẫn đang vật lộn với chỗ bài tập về nhà.
Trà Sữa chán chường ngồi xổm dưới chân cậu bé.
Dì Lâm giờ đã sống cùng con trai và con dâu. Trong hai năm qua, Lâm Bân đã thay đổi hoàn toàn, rất nỗ lực trong sự nghiệp, cuối cùng anh ta cũng đưa vợ con và mẹ ra sống riêng.
Người chăm sóc Lâm Hi là chị Vương, chị Vương trên tay đang bưng một bát súp đậu xanh.
Lâm Hi đang viết bài tập, đầu bút gần như lóe ra tia lửa, nhưng cậu vẫn rất lễ phép với chị Vương: “Bà Vương, bà đi ngủ trước đi! Viết xong cái này con sẽ ngủ”.
Chị Vương cảm thấy rất thương đứa nhỏ.
Nhưng chị không dám tủy tiện bày tỏ ý kiến, Lâm Hi là người thừa kế tương lai của Hoắc Thị, cho nên không thể bất cẩn được! Hoắc tiên sinh vốn rất nghiêm khắc trong việc học hành, không những được giám đốc Hoắc theo dõi rất sát sao mà hàng tháng cậu bé cũng phải đến nhà chủ tịch Hoắc để ông nội kiểm tra một lần.
Chị Vương nghĩ: Đúng là người giàu cũng khóc!
Mỗi ngày của Lâm Hi thật khó khăn.
Đang lúc chị Vương mải suy nghĩ, Hoắc Doãn Tư ôm cô chủ nhỏ trong tay đi vào, theo sau là vợ. Trên vai phu nhân khoác một chiếc khăn choàng len mà chồng cô đã đặc biệt mang theo khi đi đón cô.
Bà Vương cho rằng mối quan hệ của họ thực sự rất tốt.
Chị Vương thầm nghĩ: Nếu hồi đó giám đốc Cố và cô Lý kiên định cùng nhau đến cuối cùng thì chắc hẳn cũng sẽ tốt đẹp như vậy.
Lâm Hi ngẩng đầu nhìn cha mẹ, tuy rằng rất vui mừng, nhưng lại rất đau lòng vì chưa làm xong bài tập. Cậu bé lén lút liếc nhìn em gái, sau đó lại cúi đầu suy nghĩ.
Hoắc Doãn Tư và An Nhiên nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!