'Thoạt nghe đến cái tên đó, Cố Vân Phàm có chút lặng người.
Một lúc lâu sau, ông ta mới gượng cười: “Trở về rồi sao! Trở về cũng tốt”.
Lúc này tro cốt của bà Cố đã được chôn cất.
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, trên bia mộ có ảnh bà Cố trẻ đẹp. Sau khi cô †a qua đời, mọi việc không hay cô ta từng làm cũng đều biến mất, Cố Vân Phàm cũng không còn hận thù gì.
Tư Kỳ năm tay bố mình.
Cô bé cúi xuống, có chút khó hiểu nhìn người phụ nữ xinh đẹp trên bia mộ... Bà Cố đối với cô bé thật xa lạ. Người khác nói đó là mẹ cô, nhưng nếu thực sự là mẹ thì tại sao lại không ở cùng Tư Kỳ và bố?
Buổi lễ dài kết thúc.
Cố Vân Phàm cúi người bế cô con gái nhỏ lên, thơm một cái rồi nhẹ nhàng đặt đầu cô bé lên vai mình. Ông ta không nói gì, chỉ ôm con gái như vậy
Đúng là bà Cố đã có đứa con này với người khác, nhưng Cố Vân Phàm rất yêu nó.
Ông ta đã điều tra cha ruột của Tư Kỳ và phát hiện ra đó là sinh viên đại học làm việc bán thời gian. Cậu ta rất đẹp trai, ông ta cũng đã đọc báo cáo sức khỏe của cậu ta và thậm chí nghiên cứ cả ba đời tổ tiên, khẳng định rằng không mắc bất kỳ bệnh di truyền nào.
'Tư Kỳ cũng ôm lấy bố mình.
Ở một bên, Hoắc Doãn Tư và An Nhiên đều mặc đồ đen, trước ngực cài một bông hoa nhỏ màu trắng.
An Nhiên cũng khá buồn.
Hoắc Doãn Tư nhìn Cố Vân Phàm cùng cô bé, nhẹ nhàng lắc đầu: Từ tên của cô bé là có thể nhận ra đây là nỗi nhớ của Cố Vân Phàm với Tư Ỷ! Anh cảm thấy Cố Vân Phàm khá hèn nhát, năm xưa mẹ anh kết hôn, ông ta không thể làm nhân, mẹ anh cũng không thích Cố Vân Phàm nên từ bỏ đã đành. Nhưng hiện tại Lý Tư Ỷ còn chưa kết hôn, tại sao họ lại không thể ở bên nhau?
Chỉ nuôi một đứa trẻ và làm việc chăm chỉ! Không có tiền đồ!
Anh quay đầu lại thì thấy mắt An Nhiên ươn ướt, không khỏi vòng tay qua vai vợ.
Sau đám tang, thời tiết càng trở nên mát mẻ hơn.
Cố Vân Phàm đưa Tư Kỳ trở lại biệt thự nơi bà Cố từng ở. Ông ta đã không quay lại đây gần hai năm kể từ lần cuối cùng đó.
Mọi thứ có vẻ vẫn như trước.
Người giúp việc ở đây nhìn thấy Cố Vân Phàm quay lại thì vội bước tới, có lẽ là sợ bị đuổi việc nên thái độ rất hoảng sợ: “Tiên sinh đã về rồi!"
Cố Vân Phàm khẽ gật đầu, đặt đứa nhỏ xuống: "Đưa Tư Kỳ ra vườn chơi một lát, tôi lên lầu”.
Người giúp việc nhìn vẻ mặt của ông ta, không hiểu ông ta đang suy nghĩ qì.
Người giúp việc định bế Tiểu Tư Kỳ lên nhưng Tiểu Tư Kỳ lại không chịu, cô bé vặn vẹo cơ thể nhỏ bé, nước mắt lưng tròng nhìn Cố Vân Phàm: "Bối"
Cố Vân Phàm chợt mềm lòng, cúi người bế cô bé lên lầu. Đi đến phòng ngủ chính trên tầng hai, Cố Vân Phàm mở cửa, bên trong
rất sạch sẽ, dường như bên trong không có người ở. Ông ta nghe nói người vợ quá cố của mình đã sáu tháng nay rất ít về nhà.
Tư Kỳ vào đến đây thì rất tò mò. Cố Vân Phàm đặt cô bé xuống, nhẹ nhàng nói: “Con tự chơi một lát đi!” Tư Kỳ ngoan ngoãn nghe lời.
Cố Vân Phàm ngước mắt lên, nhìn thấy những bức ảnh cưới hồi họ kết hôn đang treo trên đầu chiếc giường nạm ngà voi đắt tiền. Ông ta lặng lế nhìn chằm chằm vài giây, sau đó đưa tay gỡ ra, phủi bụi rồi lấy xuống. Sau đó lại lấy ra một cặp nhẫn cưới từ trong túi của mình.