Hoắc Tây hờ hững không đáp.
Bắt đầu từ khi ấy, bọn họ gần như không ngủ chung phòng. Không phải là Trương Sùng Quang không muốn, mà là mỗi khi đối mặt với vẻ thờ ơ của Hoắc Tây, anh đều không có cách nào tiếp tục được.
Thời gian lâu rồi, anh dường như cũng không muốn nữa...
Hoäc Minh đang nói chuyện với Hoäc Tây thì giọng nói của người giúp việc vang lên: “Cậu Sùng Quang tới rồi.”
Hoắc Tây nhìn qua bên kia.
Dưới ánh đèn sáng ngời trong sảnh, Trương Sùng Quang cởi áo khoác, thuận tay giao cho người giúp việc, rồi đi sang bên bọn họ.
Hai vợ chồng không ở chung nhà với cha mẹ, nên khi tới đều mang theo quà cáp. Lần này Trương Sùng Quang mang theo một loại trà mà dạo này Hoắc Minh thích uống.
“Cha, con tới đón Hoắc Tây về.”
Trương Sùng Quang nói với giọng điệu cung kính thản nhiên, giống như mấy năm qua anh vẫn cùng Hoäc Tây là một đôi vợ chồng yêu thương nhau. Thực tế thì chưa ai vạch trần chuyện hai vợ chồng bọn họ bất hòa với nhau. Hoắc Minh dù biết thì cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.
Hoäc Minh vẫn mong bọn họ có thể sống hạnh phúc bên nhau.
Ông nhận trà xem thử, mỉm cười: “Trà khá ngon, con có tâm.”
Trương Sùng Quang cúi người ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn vợ mình, nhẹ giọng hỏi: “Anh chơi ván cờ với cha rồi chúng ta lại về nhà?”
Tuy rằng anh đang hỏi, nhưng thực tế thì anh đã quyết định rồi.
Vài năm qua chuyện tình cảm của anh không tốt, nhưng mà chuyện làm ăn lại rất thuận lợi, hiếm khi có rảnh cùng Hoắc Minh chơi cờ uống trà tâm sự gì đó. Trong đám con cháu, cũng chỉ có anh là có thể ngồi chơi cùng Hoắc Minh.
Hoắc Tây đứng dậy: “Em đi lên lầu đợi anh.”
Trương Sùng Quang hơi mất mát: “Chỉ nửa tiếng thôi, ở đây không được sao?”
“Eo đau!”
Hoắc Tây vừa xoa eo vừa đi lên lầu, không coi anh ra gì.
Đợi cô đi rồi, Hoắc Minh mới bày bàn cờ ra, thản nhiên hỏi: “Dạo này con và Hoäc Tây đang giận nhau hả?”
Trương Sùng Quang cúi người đặt một viên cờ xuống, nói: “Cha yên tâm, bọn con vẫn bình thường thôi.”
Dưới ánh đèn, anh mặc áo sơ mi trắng phối với quần tây đen, mỗi một tấc vải đều hiện lên vẻ cao quý của anh. Hoắc Minh rất vừa lòng người con nuôi kiêm con rể này, đồng thời rất lo lắng về chuyện hai vợ chồng bất hòa với nhau.
Trương Sùng Quang có chút thất thần, chưa đến hai mươi phút là anh đã thua rồi.
Anh nhặt quân cờ bỏ vào bàn, mỉm cười: “Cha còn có thể tung hoành thêm hai mươi năm nữa.”
Hoäc Minh dựa người ra sau, ánh mắt sâu thẳm.
Một lát sau, ông cười nói: “Đi tìm Hoắc Tây đi!”
Trương Sùng Quang đứng dậy: “Vâng, con đi dẫn Hoắc Tây về trước, thứ bảy sẽ mang Miên Miên và Trương Duệ về nhà ăn cơm... Trời cũng tối rồi, con không đi làm phiền mẹ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!