Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Ông ta nói những lời này, Lý Tư Ỷ nghe lại muốn khóc.

Cô ấy kìm lại cảm xúc, khàn giọng nói: "Cố Vân Phàm, anh không thấy đã muộn rồi sao?"

Muộn hay không, Cố Vân Phàm không biết. Ông ta chỉ biết, ông ta không muốn từ bỏ cô ấy.

Lý Tư Ỷ không ra khỏi đây được, cô ấy mở cửa phòng bệnh ra, một hàng vệ sĩ đang đứng bên ngoài, thái độ cung kính: "Xin lỗi cô Lý, không có sự cho phép. của ngài Cố, cô không được ra khỏi đây."

Lý Tư Ỷ tức giận đóng cửa lại. Cô ấy quay người lại trừng mắt nhìn Cố Vân Phàm: "Anh có ý gì?"

Cố Vân Phàm vừa phẫu thuật xong, thực ra rất yếu, đáng lẽ ra ông ta phải nghỉ ngơi sớm... nhưng ông ta không nỡ.

Rõ ràng môi trắng bệch, ông ta lại còn cười nhẹ bảo cô ấy: "Nếu muốn biết, lại đây... lại đây tôi nói cho em."

Ông ta bị thương ra nông nỗi này, Lý Tư Ỷ cũng không sợ ông ta làm càn, cô ấy quay lại bên giường bệnh định nói, thì lại bị người ta nắm cổ tay kéo qua, cô ấy đè lên người ông ta, sau đó nghe thấy một tiếng rên.

Giống như đau, lại không giống. Lý Tư Ỷ vội vàng dịch ra: "Cố Vân Phàm anh điên à!"

Con ngươi đen láy của ông ta nhìn cô ấy chăm chú, sau đó nói rất khẽ rất khẽ: "Tư Ỷ, quay về bên tôi đi”

Buổi tối, An Nhiên lái xe về nhà.

Đèn trong biệt thự đã tắt gần hết rồi, nhưng trong phòng khách vẫn bật một cái đèn nhỏ, dưới ánh đèn vàng mờ ảo Hoắc Doãn Tư mặc bộ quần áo ở nhà ngồi tựa lưng trên sô pha, đặt laptop trên đùi, ánh sáng xanh trên màn hình chiếu lên

khuôn mặt tuấn tú của anh ấy, ngũ quan càng thêm góc cạnh.

An Nhiên đứng ở cửa thay giày, vừa nhìn thấy anh ấy, cô ấy nghĩ anh ấy thật đẹp trai.

Nghe thấy tiếng động, Hoắc Doãn Tư đóng laptop lại, ngẩng mặt lên dịu dàng nói: "Tổng giám đốc Cố sao rồi? Sao em về muộn thế, Lâm Hi và An An ngủ hết rồi."

An Nhiên đi tới chỗ anh ấy, nghiêng người hôn lên môi chồng.

"An An có ngoan không?”

Hoắc Doãn Tư vỗ nhẹ vào mông cô ấy: "Em còn biết quan tâm con cái à? Anh cứ tưởng em mải làm việc không cần chồng với gia đình nữa."

An Nhiên kệ anh làm bậy.

Cô ấy dứt khoát rúc vào lòng anh ấy, dán lên môi anh ấy nỉ non: "Em vẫn nhớ đường về nhà còn gì?"

Dạo này cô ấy lạnh nhạt với anh ấy, nên cô ấy muốn bồi thường cho anh ấy một chút, dán môi lên hôn anh ấy, từ từ hướng xuống cằm anh ấy, bàn tay trắng mềm cũng không an phận chui vào áo anh ấy.

Ánh mắt Hoắc Doãn Tư lập tức thay đổi. Giọng anh ấy cũng hơi run: "Bà Hoắc, em xác định muốn ở đây?" An Nhiên cười khẽ: "Chắc không ai qua đây đâu nhỉ?"

Hoäắc Doãn Tư bắt đầu cởi cúc áo cô ấy rồi hừ nhẹ: "Không đâu! Người giúp

việc trong nhà đều có tuổi rồi, sẽ không vô ý vô tứ thế đâu..."

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement