Cố Vân Phàm cười nhạt, đưa một điếu thuốc lá cho Trình Luật: “Hàng đặt riêng, không ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe. Đám bác sĩ các cậu bình thường thích dưỡng sinh lắm mà?”
Trình Luật không khách sáo với anh, dù rằng ngày thường anh ta rất ít hút thuốc.
Cách hàng rào sắt, Cố Vân Phàm khom lưng châm thuốc lá cho anh ta.
Trình Luật hít vào hai hơi cho đã nghiện, rồi ngước mắt lên nhìn Cố Vân Phàm, nói: “Tôi hối hận!”
Cố Vân Phàm nhếch môi, không tỏ ý kiến.
Trình Luật hơi thay đổi ánh mắt. Anh ta bực bội mà hút thuốc, rồi nói: “Tôi biết bây giờ tôi nói hối hận thì đã muộn rồi, anh Cố sẽ không bỏ qua cho tôi. Hơn nữa, anh đã cho tiền cha mẹ tôi, bảo bọn họ về quê, rõ ràng là mua mười năm ngồi tù của tôi đây mài!”
Dứt lời, Trình Luật nhìn chằm ngón tay kẹp thuốc lá, tự giều: “Mười triệu tệ mua mười năm, mỗi năm một triệu tệ, cái giá này là đủ rồi. Anh Gố... lúc tôi hay tin, anh biết tôi đang suy nghĩ gì không? Tôi suy nghĩ có tiền tốt thật đấy! Nếu tôi có tiền, tôi sẽ không mất đi Lý Tư Ỷ, cô ấy sẽ không quay lại với anh. Nếu tôi có tiền, lúc Hoàng Viện Viện dẫn tôi đi dự tiệc sinh nhật, tôi sẽ bỏ đi ngay. Tôi không thích cô ta... Nhưng vì tôi không có tiền, nên tôi trái lương tâm mà lá mặt lá trái với cô ta."
Tay kẹp điếu thuốc lá của anh ta bắt đầu run rẩy, đôi môi cũng vậy.
“Tôi thật sự thích Lý Tư Ỷ. Cô ấy xinh đẹp, tốt tính. Tôi nghĩ nguyên nhân chính tạo nên hậu quả ngày hôm nay là do tôi muốn ganh đua với anh. Đây là một thói hư tật xấu của đàn ông, chỉ là tôi đã quên mình chẳng là cái gì cả, anh Cố tính kế tôi dễ như chơi vậy. Tôi ngồi tù, anh Cố bị thương nhẹ. Có điều, tôi đoán Lý Tư Ỷ sẽ vì chuyện này mà áy náy, đại khái là cả đời cũng không thoát khỏi tay anh.”
Trình Luật nói rất nhiều.
Chờ khi Trình Luật nói xong hết, Cố Vân Phàm mới nhẹ giọng nói: “Cậu hối hận là vì cậu không đủ yêu cô ấy, cậu cảm thấy cô ấy không đáng giá. Còn tôi, tôi suýt nữa mất mạng, dù vậy thì tôi cũng không hối hận... Bởi vì, cuối cùng cô ấy cũng đau lòng tôi.”
“Trình Luật, Tư Ỷ là một cô gái tốt, trước đây tôi có lỗi với cô ấy”
“Bây giờ tôi sẽ không nhường cô ấy cho người khác.”
Trình Luật không phản bác. Anh ta không ngốc. Anh ta biết Cố Vân Phàm đã nương tay. Nếu không với quyền thế địa vị của mình, Cố Vân Phàm muốn làm
chết anh ta là chuyện dễ như trở bàn tay, làm gì còn có chuyện đưa mười triệu tệ? Mọi thứ chỉ là vì nể mặt Lý Tư Ỷ thôi. Anh ta im lặng một lát rồi hỏi: “Cô ấy có nhắc đến tôi không?”
Cố Vân Phàm hút hết điếu thuốc lá, nhẹ giọng nói: “Cô ấy chưa từng nhắc. tới cậu. Bởi vì cô ấy biết nếu cô ấy nhắc tới cậu thì tôi sẽ không vui, và kết cục. của cậu sẽ thảm hơn nữa. Trình Luật... tuy rằng tôi không muốn nói, nhưng sự
thật là cô ấy từng có tình cảm với Ngay cả bản thân Cố Vân Phàm cũng cảm thấy khó chịu khi tự mình nói ra những lời trên.
Anh sẽ không nghĩ đến việc Trình Luật sẽ có cảm xúc gì khi nghe anh nói vậy. Tóm lại là chuyện của Trình Luật đã qua rồi.
Anh cho Trình Luật một cơ hội, cũng cho Trình Luật và Lý Tư Ý một kết cục.
Cố Vân Phàm từ trại tạm giam về đến nhà, trời đã gần tối, xuống xe đứng
†rong sân, có thể thấy một đám mây đỏ chậm rãi trôi nổi trên trời. Đại khái là vì tâm trạng nên anh cảm thấy đám mây đỏ kia giống Tư Ÿ.
Thấy anh đi vào trong phòng khách, chị Vương liền xách một hộp giữ nhiệt đặt lên bàn ăn rồi mở nắp ra, mùi hương thơm ngon của canh gà lập tức lan tràn khắp phòng khách.
Chị Vương ân cần nói: “Ông Cố, miệng vết thương trên người ông còn chưa lành, phải ăn canh gà thôi, canh gà là bổ nhất đấy!”
Cố Vân Phàm không thích ăn canh.
Anh ngồi trên ghế sô pha, cởi bỏ nút tay áo, lạnh nhạt nói: “Sao lại nấu món này? Chị cứ ăn đi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!