Lúc này, một tia sét cắt qua bầu trời đêm, chiếu sáng khuôn mặt của nhau, ngay cả một chút cảm xúc trên mặt cũng có thể thấy được rõ ràng.
Cố Vân Phàm thấy vẻ giấy giụa trong mắt cô.
Còn Lý Tư Ỷ thì thấy được dục vọng trong mắt anh, vô cùng vô tận giống như cơn mưa to trước mắt, giống như đêm tối hôm nay...
Không biết qua bao lâu, anh mới đi về phía cô. Anh chưa nói chuyện với cô, chỉ vuốt ve cô bé trong lòng ngực cô. Cố Tư Kỳ nhỏ giọng gọi: “Cha ơi!”
Cố Vân Phàm mỉm cười, nhìn thoáng qua Lý Tư Ỷ, sau đó đi đến bên cửa sổ sát đất đóng kín cửa sổ lại, rồi quay đầu thấp giọng nói: “Giường của Tư Kỳ nhỏ lắm, đi phòng khách ngủ đi.”
Cố Tư Kỳ không vui: “Con không muốn ngủ phòng khách! Con muốn ngủ giường lớn của cha... Con và cô Lý cùng nhau ngủ!”
Sau đó, cô bé còn xếp chỗ ngủ cho Cố Vân Phàm: “Ba ngủ giường nhỏ của con đi!”
Sao Lý Tư Ỷ có thể đồng ý chứ?
Chỉ là đàn ông đều có thói hư tật xấu, Cố Vân Phàm đâu chịu dễ dàng tha cho cô. Anh cười khẽ nhìn Lý Tư Ÿ, cố ý hỏi: “Cô Lý, em thấy sao?”
Anh đi đến bên cạnh cô, nói với giọng điệu chỉ có hai người nghe được:
“Giường lớn của anh vừa lớn vừa mềm, rất thoải mái!” Rõ ràng là anh đang dụ dỗ cô.
Cô không nhịn được nhớ đến trước đây, lúc mồ hôi đầm đìa, cả người mình lún sâu dưới nệm, người đàn ông và cô tay đan bàn tay, cô đánh mất mình trong mỗi một lần chiếm hữu cường thế của anh.
Cô không muốn nghĩ đến những chuyện này, nhưng suy nghĩ nó cứ giống như một con ngựa hoang tuột dây cương.
Không thể nào khống chế được! Cô quay mặt đi muốn từ chối, nhưng cô bé kia cứ lôi kéo tay cô lắc lắc.
Lý Tư Ỷ có loại ảo giác rằng nửa đời trước cô thua trong tay Cố Vân Phàm, nửa đời sau cô thua trong tay cô bé, thậm chí cô bé còn do người kia sinh.
Cho dù cô bé không phải là con ruột Cố Vân Phàm, nhưng dù sao thì cô cũng để ý.
Cô cảm thấy mình điên rồi...
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!