Trương Sùng Quang không đồng ý: “Anh không yên tâm, cứ đế anh trông em.”
Lúc Hoắc Tây về phòng ngủ, anh cũng đi theo vào. Anh đè cô lên cửa phòng ngủ, hôn môi cô, điên cuồng mà muốn khơi dậy sự nhiệt tình và ký ức trong cô.
Hoắc Tây cực kì dửng dưng.
Cô nói với giọng điệu lạnh băng: “Trương Sùng Quang, có phải là anh có thế muốn bất cứ lúc nào ở đâu hay không? Một Tống Vận chưa đủ đế anh thỏa mãn hả?”
Sắc mặt Trương Sùng Quang tái nhợt như từ giấy.
Anh siết nhẹ nắm tay, hỏi: “Phải làm sao thì anh mới tin rằng anh và cô ta chưa từng xảy ra quan hệ?”
Hoắc Tây coi như không nghe thấy lời nói của anh.
Lúc nãy cô uống rượu nên bây giờ chỉ muốn đi ngủ… Cô rất muốn rất muốn đi ngủ, chỉ cần ngủ một giấc thôi là sáng mai sẽ chẳng còn chuyện gì
cả, cô vẫn là một Hoắc Tây mạnh mẽ như trước đây.
Cô nằm trên giường, cuộn người lại, trùm kín chăn.
Trương Sùng Quang muốn sáp lại gần cô. Nhưng mà anh biết hiện nay cô rất phản cảm anh. Vậy nên anh nằm trên sô pha… Anh tắt đèn, nghe thấy hô hấp đều đều của cô, chắc là cô đã ngủ rồi.
Trong bóng tối, khuôn mặt anh nóng rát đau đớn, nhưng mà anh mặc kệ.
Có lẽ là vì quá mệt mỏi, Trương Sùng Quang ngủ một giấc đến sáng. Lúc anh tỉnh dậy, ánh nắng sáng sớm xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu vào trong phòng ngủ, mềm mại ấm áp, cực kì thoải mái. Trong phòng ngủ vẫn như trước đây, chóp mũi còn quanh quấn mùi hương sữa tắm mà Hoắc Tây hay dùng.
Tất cả làm cho Trương Sùng Quang hoảng hốt.
Anh ngồi dậy, ngơ ngác mà nhìn mọi thứ, không phân rõ đang là hiện thực hay ảo tưởng.
Trên mặt chợt truyền đến cơn đau, nhắc nhở những sự thật từng xảy ra vào hôm qua.
“Hoắc Tây!”
Anh ngồi bật dậy từ trên sô pha, bước nhanh xuống lầu, mong chờ có thế thấy cảnh Hoắc Tây
ngồi ăn sáng trước bàn… Rốt cuộc thì cô có thói quen ăn sáng trong nhà.
Có điều, phòng ăn là trống không.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!