Trong phòng khách rộng lớn, ám thanh duy nhất là tiếng thở hắt ra của Trương Sùng Quang.
Dần dần nhịp thở của anh càng trở nên gấp gáp!
Anh nửa dựa vào ghế sofa, không ngừng nhìn quanh, không biết mình đang làm gì, muốn làm gì, chỉ cảm thấy như có một tảng đá lớn đang đè lên trái tim mình.
Nó nặng đến mức anh không thể thở được.
Anh bật dậy, đi tới đi lui trong phòng khách, cảm giác như mình đã đánh mất thứ gì đó, nhưng tìm đi tìm lại cũng không tìm thấy…
Đến tối, Trương Sùng Quang lái xe về.
Biệt thự yên tĩnh, anh xuống xe ngẩng đầu nhìn, thấy đèn không sáng.
Đi vào phòng khách, người giúp việc đi tới cầm lấy chiếc cặp từ tay anh, không dám nhìn vết thương trên mặt anh, chỉ nhẹ nhàng nói: “Phu nhân đưa cô chủ và cậu chủ về nhà mẹ ở rồi, cũng đưa cả Tiếu Quang đi rồi!.
Trương Sùng Quang đang đi lên lầu nhưng rồi lại đi xuống.
Dưới ánh đèn, giọng anh nhẹ nhàng: “Cô ấy
có nói gì không?”
Người giúp việc lắc đầu: “Phu nhân chỉ về đế mang theo con chó thôi. Cô ấy cũng không giải thích gì khác, chỉ nói rằng sắp tới cô ấy sẽ không về đây nữa. Cô ấy còn hỏi chúng tôi… hỏi chúng tôi có muốn cô ấy sắp xếp một công việc mới cho không”.
Người giúp việc vừa nói vừa như sắp khóc, cô ấy đã làm việc ở đây nhiều năm, thực sự không muốn rời đi.
Nghe xong, Trương Sùng Quang ngồi trên ghế sofa và châm một điếu thuốc.
Nhấp một ngụm, anh đứng dậy đi ra ngoài, chẳng mấy chốc bóng dáng anh đã chìm vào màn đêm trong sân, sau đó bên ngoài vang lên tiếng ô tô khởi động.
Trương Sùng Quang rất mệt mỏi nhưng không thể nghỉ ngơi.
Anh biết tính cách của Hoắc Tây, và cô sẽ không bao giờ tha thứ cho hành vi của anh… Tại sao ngay từ đầu anh lại chấp nhận Tống Vận? Ngoài việc muốn trả thù Hoắc Tây và tận hưởng sự dịu dàng của phụ nữ đúng như bản chất xấu xa của một gã đàn ỏng, anh rốt cuộc là muốn làm gì?
Bản thân Trương Sùng Quang cũng không thể giải thích rõ ràng!
Anh đã ngoài ba mươi, làm kinh doanh nhiều năm, từ lâu anh đã trở thành một người giỏi tính toán. Trương Sùng Quang biết rõ cách ít đau đớn nhất là ly hôn với Hoắc Tây một cách đàng hoàng, giữ lại quyền thăm nom các con, có lẽ anh có thể kết hôn một lần nữa, như vậy anh có thể có người thừa kế khác ngoài Trương Duệ.
Cũng không đến nỗi ân đoạn nghĩa tuyệt với nhà họ Hoắc.
Nhưng Trương Sùng Quang không muốn lựa chọn con đường này, có lẽ anh đã chờ đợi thời khắc này từ lâu.
Chờ trái tim Hoắc Tây lại nóng lên,
Cho dù trái tim đó nóng lên vì căm hận!
Khi Trương Sùng Quang đến nhà họ Hoắc thì đã gần 11 giờ đêm, đèn trong nhà đã tắt.
Anh không báo cho ai biết, chỉ ngồi trong xe chờ đợi.
Từ hướng của anh, anh vừa ngấng đầu đã có thể nhìn thấy sán thượng bên ngoài phòng ngủ của Hoắc Tây. Anh vẫn còn nhớ năm xưa khi Hoắc Tây vừa về nước, họ từng cùng nhau hóng gió trên sân thượng này. Lúc đó làn gió thổi tung mái tóc dài của Hoắc Tây, cô xinh đẹp yêu kiều khiến anh điêu đứng suốt bao nhiêu năm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!