Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Trương Sùng Quang đã uống quá nhiều, anh bám vào tường bước vào lối đi của câu lạc bộ, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, nhưng cúi đầu

châm lửa mấy lần mà không được.

Thư ký Tần đuổi theo khuyên nhủ: “Giám đốc Trương, bác sĩ nói anh nên bỏ thuốc lá và cai rượu đi”.

Trương Sùng Quang thản nhiên nói: “Chỉ là một gợi ý thôi! Đi tiếp khách thì sao có thế không hút thuốc và uống rượu”.

Thư ký Tân không nói gì.

Cô ấy mơ hồ nhớ tới thời điểm quan trọng khi mới thành lập công ty, giám đốc Trương có đi tiếp khách cũng hết sức tiết chế… Khi đó tình cảm của anh và luật sư Hoắc rất tốt nên anh cũng rất biết chăm sóc bản thân.

Nhưng bây giờ…

Thư ký Tân đang suy nghĩ thì nhìn thấy Hoắc Tây và giám đổc cảnh sóng vai đi tới, hình như vừa mới tham gia một bữa tiệc cùng nhau.

Là Cảnh Thuỵ đã nhờ Hoắc Tây làm giúp một việc, bây giờ việc đã xong, anh ta vừa đi vừa nói: “Cảm ơn chị rất nhiều, em thay mặt tám đời tổ tiên nhà em cảm ơn chị!”

“Được rồi, hình như tôi còn nhỏtuối hơn anh một chút!”

Hoắc Tây nhẹ nhàng nói, nhưng giây tiếp theo ánh mắt cô sững lại khi nhìn thấy Trương Sùng Quang đang say khướt.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng nhìn rất tuấn tú, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc nhưng chưa châm lửa. Chắc chắn anh đã chú ý đến cô và đang nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt sâu đến mức khó có thế biết được anh đang nghĩ gì.

Nhìn nhau hồi lâu, Hoắc Táy nhẹ giọng nói: “Đi thôi!”

Cảnh Thuỵ sau khi sững sờ một lát thì lập tức gật đầu: “Đế em đưa chị xuống lầu”.

Khi họ đi ngang qua Trương Sùng Quang, Cảnh Thuỵ chân run run gật đầu với anh như một lời chào… Trương Sùng Quang không thế ngờ rằng giây tiếp theo Trương Sùng Quang sẽ nắm lấy tay Hoắc Tây và kéo mạnh, ấn cô vào bức tường câu lạc bộ.

Hoắc Tây tỉnh táo lại: “Trương Sùng Quang, buông tôi ra!”

Cô vùng vẫy, Trương Sùng Quang dùng sức đế giữ cô lại, dưới ánh đèn pha lê, đôi mắt anh đỏ ngầu đến đáng sợ, anh nhìn chằm chằm vào cô và hỏi: “Tại sao em lại ở với cảnh Thuỵ? Em có thế nói chuyện và cười đùa với cậu ta, vậy mà không thế nhìn anh dù chỉ một lần sao?”

Hoắc Tây trốn không được, hơi ngấng đầu lên, lạnh lùng nhìn anh.

Ánh mắt cô đầy khinh thường.

“Anh thực sự không thích nhìn thấy ánh mất

này!”

Trương Sùng Quang cúi xuống khàn giọng thì thầm sau tai cô, sau đó hôn lên môi cô trước khi cô kịp phản kháng. Hoắc Tây làm sao có thế đồng ý? Cô giãy giụa một cách tuyệt vọng nên anh một tay giữ tay cô lại, tay kia siết chặt cằm của cô, buộc cô phải chấp nhận mình.

“Trương Sùng Quang, anh điên rồi!”

“ừ, anh điên rồi…Ước gì anh có thế chết cùng em, Hoắc Tây…em có đau không? Giờ anh đau quá”.

Cảnh Thuỵ và thư ký Tần ở bên cạnh cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Cảnh Thuỵ mạnh dạn đi tới kéo người ra, vừa kéo vừa nói: “Anh Sùng Quang, anh hãy bình tĩnh nói chuyện đã, không thế tuỳ tiện hôn người khác như vậy! Chúng ta đang ở câu lạc bộ, lại còn giữa ban ngày ban mặt nữa!”

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement