Trương Sùng Quang ngồi dậy, sững lại.

Một lúc sau anh hỏi: “Nếu tôi đi, liệu cô ấy có không đi nữa không?”

Thư ký Tần lắc đầu: “Có lẽ là không! Luật sư Hoắc luôn phân biệt rõ ràng việc công và việc tư. Cô ấy sẽ không làm như vậy bởi vì…”

Trương Sùng Quang ngắt lời cô ấy.

Anh cay đắng nói: “Cô ấy không phải là vì công tư phân minh, cô ấy chỉ là không quan đến vậy, cũng không quan tâm đến việc có gặp tôi hay không… Ánh mắt cô ấy nhìn tôi bây giờ còn tệ hơn cả một người xa lạ”.

Thư ký Tân không thế nói quá nhiều về chuyện vợ chồng họ.

Trương Sùng Quang lái xe ra ngoài vào buổi tối.

Không ngờ, anh lại gặp con gái của cố Vân Phàm và Lý Tư Ỷ… Lý Tư Ỷ đang dắt cô bé đi dạo trong trung tâm thương mại, trên tay cô bé ôm một con vịt nhỏ màu vàng mà cô bé rõ ràng rất thích.

Cô bé tên cổ Tư Kỳ trông khá lạnh lùng và kiêu ngạo.

Nhưng cô bé rất bám Lý Tư Ỷ, luôn nhìn Lý Tư Ỷ bằng ánh mắt ngây thơ vô sổ tội, còn đòi được dắt tay, thi thoảng còn đòi ôm.

Trương Sùng Quang lặng lẽ nhìn qua tấm kính, anh nghĩ đến những đứa con của mình.

Hình như đã lâu rồi cha con họ chưa gặp nhau!

Miên Miên từng rất thân thiết với anh, hồi nhỏ cô bé cũng rất thích được anh ôm.

Lý Tư Ỷ lúc này đã nhìn thấy anh, đi vòng qua đó chào anh: “Giám đốc Trương”.

Trương Sùng Quang khẽ mỉm cười đáp: “Em cứ gọi là anh Sùng Quang giống như An Nhiên đi!”

Lý Tư Ỷ chỉ khẽ mỉm cười, không đáp lại.

Trương Sùng Quang chợt hiếu ra rằng mình sắp ly hòn với Hoắc Tây, anh không còn là anh rể Sùng Quang của Hoắc Doãn Tư, anh rể Sùng Quang của An Nhiên, anh rể Sùng Quang của Hoắc Kiều… cũng không phải là con trai của Hoắc Minh.

Trong lòng anh có một cơn đau nhói.

Nhưng anh lại khẽ mỉm cười: “Gọi giám đốc Trương cũng được rồi”.

Lý Tư Ỷ cảm thấy bầu không khí không được tự nhiên nên kiếm cớ rời đi cùng cố Tư Kỳ.

Cổ Tư Kỳ nằm trên vai cô và không ngừng quan sát Trương Sùng Quang.

Trương Sùng Quang lặng lẽ quan sát, hồi lâu sau mới quay lại xe. Suy nghĩ một lúc, anh bấm sổ điện thoại của nhà họ Hoắc, người giúp việc trả lời, anh nói mình muốn gặp Hoắc Tây.

Người giúp việc nghe thấy giọng nói của anh thì có chút do dự.

Trương Sùng Quang nhẹ nhàng nói: “Tôi

muốn nói chuyện với cô ấy về Miên Miên và Duệ Duệ”.

Người giúp việc lại mềm lòng và cũng mong hai vợ chồng có thể hòa giải nên đi gọi người. Không ngờ Hoắc Tây lại nhận điện thoại của anh, bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì à?”

Trương Sùng Quang trầm mặc hồi lâu, giọng nói khàn khàn: “Hoắc Tây, em có thế cho anh một cơ hội nữa được không?”

Tiếng thở ở đầu bên kia thật nhẹ nhàng.

Hoắc Tây không trả lời, nhưng cô cũng không lập tức cúp điện thoại, ước chừng nửa phút sau, cô nhẹ nhàng cúp điện thoại… Trương Sùng Quang lặng yên ngồi trong xe, một cảm giác bất lực lan ra khắp toàn thân.

Chiều tối thứ bảy, Trương Sùng Quang đến như đã hẹn. Anh mặc một bộ vest cổ điển đen trắng, trông vừa lịch lãm vừa phóng khoáng.

Trong biệt thự của nhà họ cố, một bữa tiệc cocktail theo phong cách phương Tây được tổ chức rất sang trọng.

Nhưng anh không ngờ Hoắc Tây lại đến và về sớm.

Trương Sùng Quang đi vòng quanh cũng không tìm thấy cô, trước khi rời đi, anh hỏi một

người quen mới biết là cô vừa về.

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement