Đột nhiên, anh lại nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần, hơi thở của anh và cô hòa vào nhau, anh lạnh lùng nói: “Em cho rằng anh bấn thỉu, em thì tốt hơn sao? Không phải lúc nào bên cạnh em cũng có người khác sao? Ngày xưa có Bạch Khởi, còn
người bây giờ là ai? Anh ta là người thay thế Bạch Khởi à?”
Hoắc Tây nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Anh nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì tôi nói cho anh biết người đó là…”
“Anh không quan tâm anh ta là ai! Anh không quan tâm!”
Trương Sùng Quang đột nhiên buông cô ra, ngồi thẳng dậy nhìn về phía trước, một lúc sau, từ trên kệ lấy ra một hộp thuốc lá. Hoắc Tây nhìn thấy trong đó có một lọ nước hoa tên là “Nha phiến”.
Cô nghĩ chính Tống Vận đã đế lại nó.
Cô cảm thấy buồn nôn, quay đầu sang một bên nói: “Để tôi xuống xe”.
Trương Sùng Quang cũng nhìn thấy chai nước hoa, nhưng lại thản nhiên cười, cúi đầu, châm thuốc hút một hơi, sau đó nghiêng người nhìn cô nói: “Em không cần xuống xe vội. Anh sẽ không quấy rầy em, chỉ có mấy lời muốn nói rõ với em thôi”.
Hoắc Tây thoáng nhìn thấy vẻ chán ghét trong mắt anh.
Cô đã đoán được anh muốn nói gì, bình tĩnh tựa lưng vào ghế, thờ ơ nhìn về phía đầu xe.
Trương Sùng Quang hút nửa điếu thuốc rồi
dập thuốc.
Vừa dập điếu thuốc, anh vừa bình tĩnh nói: “Em có thể có người khác, tại sao anh lại không thế? Hoắc Tây, em muốn ly hôn… Được rồi, chúng ta ly hôn đi!”
Bên ngoài, màn đêm kinh hoàng đến nỗi dường như xé nát lòng người.
Hoắc Tây không cảm thấy đau.
Cô nghe thấy Trương Sùng Quang tiếp tục nói với giọng rất bình tĩnh: “Chúc mừng, từ nay em được tự do! Anh cũng tự do như vậy. Từ giờ trở đi, việc anh tìm Tống Vận hay Trương Vận không liên quan đến em nữa, còn em tìm Bạch Khởi hay Chu Khởi nào đó… cũng không liên quan đến anh nữa!”
Nói xong, anh cười khẩy.
Hoắc Tây hít một hơi thật sâu và nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thế: “Đúng vậy! Anh nói đúng! Từ nay giữa chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa!”
Một âm thanh nhỏ vang lên trong xe.
Chiếc xe đã được mở khóa.
Trương Sùng Quang giọng nói lạnh lùng, không còn chút ấm áp. Anh không nhìn cô, nói: “Xuống xe ngay!”
Đó là một đêm đầu thu khá lạnh.
Hoắc Tây không mặc áo khoác, chân vẫn đi giày cao gót, nhưng lúc này người đàn ông đã trở nên nhẫn tâm, anh đuối cò ra khỏi xe… Hoắc Tây nghiến răng mở cửa xe.
Cô đứng trong làn gió lạnh, cơ thể khẽ run lên.
Trương Sùng Quang ngồi trong xe, quay đầu lại lặng lẽ nhìn cô vài giây…rồi lái xe đi.