Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Vợ chồng Lục Khiêm bàn bạc với nhau một lát rồi đồng ý.

Trước khi rời đi, Lục Khiêm nhẹ nhàng chạm vào tóc Hoắc Tây nói: “Có cô chú ở đây rồi!”

Hoắc Tây nhẹ nhàng cười nói: “Cháu thực sự không sao”.

Sau khi Lục Khiêm và Minh châu rời đi trước, Lục u đỡ Hoắc Tây đi về phía phòng bệnh, vừa đi vừa nhỏ giọng mắng: “Chân chị bị thương nặng như vậy, thế mà còn muốn làm việc!”

Hoắc Tây đang định nói gì đó, nhưng ánh mắt lại dừng lại.

Bên kia hành lang bệnh viện là Trương Sùng Quang, bên cạnh anh là Tống Vận.

Lời anh nói là thật lòng, từ nay về sau bọn họ không còn liên quan gì đến nhau nữa. Dù anh ở cùng Tống Vận hay Trương Vận, mọi chuyện đều không liên quan gì đến cô.

“Sao vậy?”

Giọng nói của Tạ Quân vang lên bên tai, anh ta vừa ra khỏi văn phòng, tình cờ đụng phải người đổi diện.

Không khỏi có chút choáng váng.

Trương Sùng Quang đêm qua uống rượu quá nhiều, bị viêm dạ dày cấp tính, lúc đó Tổng Vận chạy tới chăm sóc anh, anh muốn đẩy cô ta ra

nhưng lại nghĩ đến lời mình nói với Hoắc Tây. Dù là trả thù Hoắc Tây cũng được, cần ai đó ở bên cạnh cũng được, dù sao thì anh cũng không từ chối sự xuất hiện của Tống Vận.

Anh nghĩ, có một người phụ nữ như vậy ở bên cạnh thì có hại gì!

Cho dù cô ta thực ra chỉ quan tâm đến tiền của anh, cho dù cô ta không phải là người anh thích thì sao, ít nhất cô ta cũng ngoan ngoãn và không nghĩđến người khác…

Anh giữ Tống Vận lại, người quản lý truyền thông của anh cũng không phủ nhận Tống Vận, tất cả đều là sự đồng ý ngầm của anh.

Anh nghĩ đã đến lúc anh phải chính thức chấm dứt mọi chuyện với Hoắc Tây.

Nhưng bây giờ nhìn thấy người pha rượu trẻ tuổi tối qua đang mặc áo khoác trắng của bác sĩ, thân sắc rõ ràng khác hẳn tối qua, nhìn rất chuyên nghiệp, khẳng định không phải là hàng giả.

Anh ta… là một bác sĩ?

Tạ Quân cũng là lần đầu tiên gặp Trương Sùng Quang, anh ta bình tĩnh nói: “Tôi là bác sĩTạ của khoa Tâm lý, Tạ Quân. Giám đốc Trương, tôi đã ngưỡng mộ anh từ lâu… Nhưng tôi nghĩ tối qua anh đã hiểu lầm rồi, luật sư Hoắc là bệnh nhân của tôi”.

Trương Sùng Quang vốn dĩ trong người có bệnh, bây giờ sắc mặt càng trắng bệch hơn.

Anh ta nhìn Hoắc Tây với vẻ hoài nghi… bệnh nhân?

Hoắc Tây bị bệnh gì vậy?

Anh chưa kịp hỏi thì Lục u ở bên cạnh Hoắc Tây đã đứng ra, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú căng ra, mắng: “Trương Sùng Quang, anh thật sự không phải là người! Chị Hoắc Tây đã điều trị chứng trầm cảm được hai ba tháng rồi, vậy mà anh lại nghĩ chị ấy đang nuôi tình nhân trẻ sao! Hơn nữa, anh và cô Tống này mèo mả gà đồng thì cũng thôi đi, tại sao lại phải thế hiện tình cảm của mình cho toàn thế giới thấy để công kích chị tôi? Nếu anh không quan tâm ân nghĩa vợ chồng thì cũng hãy nghĩ đến con cái. Và dù sao anh cũng nên nghĩ đến ơn dưỡng dục của nhà họ Hoắc!”

Lục U nghĩ đến việc cô ấy từng gọi anh là anh Sùng Quang, mắt cô đỏ hoe: “Tôi coi thường anh!”

Tống Vận sợ con vịt vừa nấu chín sẽ bay đi.

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Cô ta muốn nói gì đó, nhưng Lục u đã tát cô ta một cái: “ở đây cô có quyền lên tiếng sao? Cô thật sự cho rằng chị Hoắc Tây dễ bắt nạt, nhà họ Hoắc chúng tôi không còn ai sao? Để tôi nói cho cô biết, bất cứ ai trong sổ người nhà họ Hoắc cũng có thể đánh cho cò một trận nên thân. Vị….

nhân tình này của cô cũng không bảo vệ nổi cô đâu!”

Tổng Vận không tin, hoảng sợ nhìn Trương Sùng Quang.

Nhưng Trương Sùng Quang đã đẩy cô ta ra.

Trong mắt anh chỉ có Hoắc Tây, môi anh run lên, giọng cũng run run nói: “Hoắc Tây, em có thế…”

Anh không thế nói tiếp những lời tiếp theo.

Hoắc Tây đang khóc.

Cô cụp mắt xuống, lặng lẽ khóc. Anh rất ít khi thấy cô khóc, cô từng luôn ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, những lọn tóc bồng bềnh hơi rủ xuống gương mặt, vui vẻ gọi anh: “Trương Sùng Quang…”

Anh lại nghĩ về khoảng thời gian họ cãi nhau khi cả hai vẫn còn trẻ con.

Hoắc Tây cũng khóc.

Lúc đó anh cũng bổi rối như bây giờ, anh thậm chí không biết phải an ủi cô như thế nào, giải thích với cô ra sao… về những chuyện anh đã làm với cô đêm qua.

Anh nói với cô: em có thể có người đàn ông khác, còn anh có thế có người phụ nữ khác!

Anh còn nói với cô: Anh bẩn thỉu nhưng

chẳng phải em cũng dùng máu của anh sao?

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement