“Tôi không tới đâu! Tống Vận… cô muốn tôi cho người áp tải cô rời khỏi đây sao?”
Tống Vận bỗng bật cười, giọng cô ta the thé, đợi cô ta cười đủ cô ta nói tiếp: “Tôi biết ngay là anh sẽ không gặp tôi! Nhưng Trương Sùng Quang, tôi đưa tâm can bảo bối nhỏ quan trọng nhất của anh đi, e là anh buộc phải tới gặp tôi một lần nhỉ!… Nào, cục cưng, mau gọi bố đi… Trương Sùng Quang anh nghe thấy rồi chứ, đây là đứa con gái cưng mà Hoắc Tây sinh cho anh, nếu lát nữa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại này mà bị lửa đốt rồi cô bé bị đốt thành một cục than đen xì thì sao đây, anh bảo liệu Hoắc Tây có điên luôn không?”
Lòng Trương Sùng Quang trầm xuống: “Tống Vận, cô đừng có mà làm chuyện điên rồ!”
Tống Vận im lặng, sau đó cô ta cười duyên nói: “Sao thế… anh sợ hãi anh hối hận rồi à? Tôi nói cho anh biết… muộn rồi! Trương Sùng Quang anh chọc điên tôi rồi, trước kia anh cũng từng đối xử với tôi như trân bảo, rõ ràng chúng ta đã vui vẻ như thế, nhưng anh bảo không cần là vứt tôi luôn,
tôi không vui thì đương nhiên cũng phải làm anh không vui, không thể chỉ có một mình tôi đau khổ được, đúng không nào?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói mệt mỏi của Miên Miên, con bé liên tục gọi ba ba.
Trái tim Trương Sùng Quang đập điên cuồng.
Anh hạ giọng: “Tống Vận, điều kiện gì tôi cũng có thể đồng ý với cô!”
Tống Vận cười ra nước mắt: “Điều kiện gì cũng có thể đồng ý ư? Trương Sùng Quang… tôi cảm động quá tôi vui quá mà, cuối cùng anh cũng đế ý đến tôi, nhưng tôi không tin đâu! Bây giờ anh đồng ý, sau đó chắc chắn anh sẽ tống tôi vào tù hoặc bệnh viện tâm thần…”
Điệp thoại bỗng cúp ngang! Tút tút tút…
Lồng ngực Trương Sùng Quang phập phồng, lúc này thư ký Tần chạy vào, mặt cô ấy trắng bệch: “Chỗ căn hộ cháy rồi, không chỉ có Miên Miên ở đó, Hoắc Tây cũng đang ở đó…”
Trương Sùng Quang suýt không đứng vững.
Lúc này điện thoại anh có một tin nhắn gửi tới: [Hoắc Tây đồng ý dùng mạng mình đối lấy mạng đứa con, tiếc là… tôi sẽ không cho cô ta cơ hội!]
Điệp thoại rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Bên ngoài vang lên tiếng xe cứu hỏa, bí bô bí bô… Trương Sùng Quang không biết mình lái xe qua đó như thế nào, đợi khi anh đến dưới lầu khu nhà, ánh lửa bốc lên tận trời, ngọn lửa màu đỏ xông thẳng lên cao vút.
Dưới lầu giăng đầy giải phân cách, không ít hộ gia đình đang đi xuống lầu, mặt họ đều bị khói hun đen.
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Trương Sùng Quang xuống xe liền chạy vào trong, nhưng bị cảnh sát phòng cháy ngăn lại: “Anh ơi, anh không được vào, lửa bên trong chưa có dập, rất nguy hiếm!”
Vừa nói xong, một tiếng nổ đoàng vang lên.
Cửa số ở căn hộ tầng trên cùng nố tung, vô số hoa lửa nổ tung, giống như trên trời thả xuống một quả pháo hoa cực lớn…
Hoắc Tây…
Miên Miên…
Trương Sùng Quang liều mạng xông vào, giọng anh khàn đến mức gần như nói không ra lời:”Vợ và con tôi đang ở bên trong, buông tôi ra cho tôi vào…”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!