Dưới ánh đèn, cốc nước lọc kia hơi sánh lên.
Trương Sùng Quang ngồi đối diện cô, anh nhìn gương mặt tái nhợt của Hoắc Tây, một lát sau anh mới thấp giọng nói: “Anh đã xử lý cô ta rồi, em yên tâm, sau này cô ta sẽ không còn xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta, và cũng sẽ không làm hại đến…”
“Sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta.”
“Sẽ không làm hại đến Miên Miên nữa, đúng không?”
Hoắc Tây cũng đang ghìm giọng xuống thấp: “Trương Sùng Quang, sao lúc sớm anh không làm, đợi đến khi Miên Miên chịu thương tổn, anh mới bảo là anh xử lý cô ta rồi, tôi hỏi anh bây giờ anh xử lý cô ta rồi, thính lực của Miên Miên có khôi phục được không?”
Cô nói kìm chế đến cực điếm.
Cô căm hận Tống Vận, đồng thời cô cũng cực hận người đàn ông trước mặt.
Nếu không phải anh cho Tống Vận cơ hội, thì sao Tống Vận lại đi vào cuộc sống của họ, sao cô ta có cơ hội làm thương tốn đến Miên Miên cơ
chứ?
Hoắc Tây hơi ngấng đầu lên: “Giao cô ta cho tôi!”
Trương Sùng Quang đứng dậy, quỳ một chân trước mặt cô, anh muốn chạm vào cô nhưng lại sợ cô không thích nên nhịn lại, anh ngẩng đầu lên nhìn cô rồi bảo đảm: “Hoắc Tây, cô ta sẽ không làm ảnh hưởng đến chúng ta nữa đáu.”
Anh không muốn cho Hoắc Tây trông thấy bộ dạng của Tống Vận.
Anh chỉ mong Hoắc Tây vĩnh viễn không biết đến mặt tối tăm của anh.
Hoắc Tây cụp mắt xuống rồi cười nhạt: “Sao vậy, tiếc cô ta à! Sợ tôi làm cô ta tổn thương à!”
Trong lòng Trương Sùng Quang đau đớn, cuối cùng anh vẫn không kìm được vươn tay ra, nhẹ nhàng vén lọn tóc xòa xuống trán cho Hoắc Tây, anh nói rất dịu dàng: “Không phải! Anh sợ em trông thấy cô ta, về nhà sẽ mơ thấy ác mộng.”
Hoắc Tây không tin.
Nhưng cô cũng biết, Trương Sùng Quang sẽ không chịu giao Tổng Vận ra một cách dễ dàng.
Cô từ chối sự động chạm của anh, từ chổi sự chăm sóc của anh.
Cô không chịu nói chuyện với anh nữa, cô chỉ cuộn người trên giường ôm Miên Miên vào
lòng một cách cẩn thận… Tắt đèn đi và chỉ để mỗi đèn ở đầu giường, Trương Sùng Quang đứng bên giường phát hiện tư thế mà Hoắc Tây ôm Miên Miên giống hệt tư thế cô ôm cô bé trong hầm an toàn ở tầng chót.
Nhất thời, cảm giác hít thở không thông ập đến.
Trái tim anh đau đến tột cùng.
Trong u tối, truyền tới giọng nói lãnh đạm đến cực điểm của Hoắc Tây: “Anh có thế đi ra ngoài rồi!”
Trương Sùng Quang không đi, anh nằm tạm trên sô pha.
Trong căn phòng bệnh yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của nhau, bên này bên kia cũng đều biết đối phương chưa ngủ… nhưng giữa họ chỉ còn lại căm hận cùng hối hận.
Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại…
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!