Miên Miên lắc đầu: “Không đau, nhưng mà cứ nằm mơ mãi thôi!”
Miên Miên nước mắt lưng tròng: “Con mơ thấy mẹ ôm con, mơ thấy mẹ cầu xin dì kia thả con, mẹ nói mẹ sẵn lòng ở lại… Cha ơi, có phải là cha thích dì kia mới không cần mẹ hay không?”
Trương Sùng Quang nhìn cô con gái nhỏ của mình.
Miên Miên càng lớn càng giống Hoắc Tây, cực kì giống Hoắc Tây.
Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Không phải, cha không thích dì kia, cha chỉ thích mẹ thôi.”
Miên Miên khóc: “Vậy vì sao cha muốn ở bên người khác chứ?”
Trương Sùng Quang không biết phải trả lời thế nào.
Anh dỗ Miên Miên ngủ rồi mới trở về phòng ngủ chính.
Trong phòng, Hoắc Tây ăn không vô, chỉ ăn một ít rồi thôi.
Lúc người giúp việc lên lầu dọn dẹp, Hoắc Tây gọi cô ta lại, đặt một chiếc đồng hồ đính kim cương vào trong tay người giúp việc, nhẹ giọng nói: “Mua cho tôi một hộp thuốc, thứ này sẽ là của cô, tôi sẽ không nói cho ông chủ biết.”
Người giúp việc rất do dự.
Cô ta làm việc ở đây được trả lương khá cao. Hơn nữa, cô ta nghe nói ông chủ ở đây rất nghiêm khắc, tài xế đêm nay đã bị sa thải, nếu ông chủ biết cô ta giúp bà chủ thì chắc chắn cô ta sẽ không thế tiếp tục làm việc được nữa.
Chỉ là chiếc đồng hồ này trị giá ít nhất một trăm nghìn đô la.
Hoắc Tây nhìn chằm chằm cô ta. Cô chắc rằng cô ta sẽ đồng ý. Quả nhiên, cô ta chỉ do dự một lát rồi cắn răng đồng ý. Cô ta nói sáng mai đưa bữa sáng sẽ xen lẫn thuốc vào. Cô ta cầu xin Hoắc Táy tuyệt đối đừng nói ra là cô ta làm.
Hoắc Tây bảo cô ta cứ yên tâm.
Người giúp việc vội vàng cất đồng hồ vào trong túi tạp dề màu trắng, dọn dẹp khay ăn rồi đi ra ngoài.
Lối đi bên ngoài dài và sáng tỏ.
Trương Sùng Quang đứng ở cuổi cầu thang, dựa người lên thang cuốn, lẳng lặng mà hút thuốc, dường như là đang đợi ai đó.
Người giúp việc cúi đầu gọi một tiếng ông chủ rồi định đi xuống lầu.
Trương Sùng Quang gọi cô ta lại.
Người giúp việc hoảng hốt, làm rơi đồ vật trong tay xuống đất. Cô ta vội vàng ngồi xổm xuống nhặt… chiếc đồng hồ kia cứ thế mà rơi xuống mặt đất. Cô ta muốn giấu, nhưng mà Trương Sùng Quang đã khom lưng nhặt đồng hồ lên rồi.
Anh nhặt lên lau vài cái, ung dung nói: “Đây là đồng hồ của bà chủ, đúng không? Cô trộm đồng hồ của bà chủ, bây giờ tôi có nên báo cảnh sát đưa cô đến cục cảnh sát, thẩm vấn xem có
còn trộm đồ khác trong biệt thự nữa hay không, có khi còn phải ngồi tù mười năm tám năm?”
Người giúp việc sắc mặt tái nhợt, nói liên tục: “Là bà chủ cho tôi.”
“Bà chủ cho cô?”
Trương Sùng Quang cười nhạt: “Sao tự nhiên bà chủ lại cho cô đồng h’ô? Rõ ràng là cô đang ngụy biện. Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại…”
Người giúp việc sợ đến mức suýt khóc.
Cô ta mặc kệ phát tài hay không, mặc kệ có bán đứng bà chủ hay không, nói thẳng: “Bà chủ nhờ tôi mua một loại thuốc, là thuốc ngừa thai.”
Cô ta dè dặt nói xong rồi đi xem sắc mặt Trương Sùng Quang.
Cô ta sợ Trương Sùng Quang đánh bà chủ.
Bởi vì những người ở đây đều biết ông chủ bà chủ không phải là vợ chồng bình thường, bà chủ bị ông chủ nhốt ở đáy…
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!