Sau khi Miên Miên ăn sáng xong, cô đưa con gái lên lầu và đích thân dạy cô bé làm bài tập về nhà.
Trương Sùng Quang gọi cô lại: “Hoắc Tây, chúng ta nói chuyện đi”.
Anh ra hiệu cho Miên Miên lên lầu trước, cô bé nhìn anh với vẻ mặt bất đắc dĩ. Thấy vậy, nét mặt anh cũng trở nên dịu dàng hơn: “Nghe lời đi, bố có chuyện muốn bàn với mẹ”.
Miên Miên do dự một lúc trước khi từ từ di chuyển lên lầu.
Khi Miên Miên đã lên lầu, Trương Sùng Quang nhìn Hoắc Tây và nói: ‘Vi sức khỏe thể chất và tinh thần của Miên Miên, Hoắc Tây, anh nghĩ chúng ta cũng nên chung sống hòa bình”.
Hoắc Tây cảm thấy nực cười: “Giờ anh nói lời này có phải đã muộn rồi không? Từ khi anh chọn bao nuôi Tống Vận, anh đã không quan tâm đến sức khoẻ thể chất và tinh thần của bọn trẻ ròi. Anh có biết Miên Miên khi bị Tống Vận trói lại đã sợ hãi đến thế nào không? Anh có biết rằng con bé thường xuyên gặp ác mộng không? Nếu anh thực sự quan tâm đến sức khỏe thể chất và tinh thần của Miên Miên, anh nên đế chúng tôi quay về, thay vì giữ chúng tôi ở đây để thỏa mãn những ham muốn vô tận của anh”.
Trương Sùng Quang cụp mắt xuống,
Anh nhìn chằm chằm vào lỗ kim trên mu bàn tay, nhẹ giọng nói: “Khi em mang thai và sinh con, anh sẽ để em quay về”.
Một cảm giác ngột ngạt bóp nghẹt trái tim Hoắc Tây.
Anh muốn cô sinh con ở đây?
Dường như biết cô đang nghĩ gì, Trương Sùng Quang nhẹ nhàng nói: “Chúng ta một tháng nữa sẽ chuyến đi. Đợi bổ và Doãn Tư tìm được chúng ta, anh nghĩ đứa con thứ ba của chúng ta đã ra đời rồi… Hoắc Tây, anh cảm thấy đó nên là một cô công chúa, dễ thương như Miên Miên!”
Khi nói chuyện, anh như thế đang cố lấy lòng cô.
Anh nói: “Đứa trẻ này họ Hoắc, gọi là Hoắc Tâm thì sao?”
Hoắc Tâm, Hoắc Tây là người mà Trương Sùng Quang yêu nhất. Anh đã nghĩ đến cái tên này rất lâu, cảm thấy nó rất hay.
Hoắc Tây nhìn anh mà cảm thấy bất lực, Trương Sùng Quang lẽ nào bị điên ròi hay sao?
Cô không trả lời anh mà đi lên lầu.
Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm bóng lưng cô, sắc mặt vốn đã tái nhợt lại càng tái nhợt hơn, người giúp việc thấy sắc mặt anh không tốt liền bước tới hỏi: “Tiên sinh có muốn ăn sáng không?”
Trương Sùng Quang đặt tay lên lưng ghế,
nhiệt độ cơ thể Hoắc Tây vẫn còn đó.
Anh nấn ná và vuốt ve.
Dù đêm qua anh vẫn ôm cô vui vẻ nhưng anh không hề cảm nhận được hơi ấm của cô, Hoắc Tây… không còn lưu luyến gì anh nữa sao?
Dù anh có làm gì, dù anh có làm bao nhiêu việc, liệu anh có thể nhận được gì ngoài sự ghê tởm không?
Kể từ ngày đó, mối quan hệ của họ rơi vào một vòng luẩn quấn kỳ lạ.
Hoắc Tây thờ ơ với anh, không hề muốn quan hệ với anh, hầu như lần nào anh cũng cho cô ăn thứ kẹo ngọt đó. Nhưng sau mỗi lần khoái cảm, cơ thề anh cảm thấy trống rỗng, và vẻ mặt giễu cợt của Hoắc Tây sau đó cũng như chế nhạo một người đàn ông không thể làm được việc đó!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!