Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Anh đi trước, thư ký Tần theo sau.

Hoắc Tây đứng dưới ánh đèn thủy tinh trong sảnh khách sạn, một lúc sau cô đưa tay nhẹ nhàng xoa cái bụng bằng phẳng của mình.

Trong này là con của Trương Sùng Quang.

Đứa trẻ này đã đổi lại tự do cho cô, và cũng làm bọn họ cắt đứt hoàn toàn.

Thoáng cái, tết đã về, nhà họ Hoắc vô cùng náo nhiệt.

Người trong nhà tệ tựu đông đủ.

Cũng không biết có phải là người giúp việc sơ ý hay không, họ lại bày thừa một bộ bát đũa, Hoắc Minh mắt sắc phát hiện ra trước, ông thản nhiên bảo người giúp việc cất đi, người giúp việc kia không biết lại còn nói ra: “Đây là chỗ của cậu Trương Sùng Quang mà!”

Người giúp việc vừa nói vậy, bầu không khí tết cũng nhạt đi một chút.

Người nhà họ Hoắc sợ Hoắc Tây nghĩ luấn quấn, bọn họ còn chưa kịp khuyên giải, Hoắc Tây

đã lạnh nhạt nói: “Năm nay anh ấy không về ăn cơm tất niên, cất đi đi! Năm sau em bé ra đời, mới cần bày thêm bộ nữa.”

Cô nghĩthoáng được như vậy, Hoắc Minh cũng thấy yên tâm hơn.

Ngay sau đó, mọi người nói sang chuyện khác, bầu không khí lại trở nên sôi nổi.

Ăn xong bữa cơm đoàn viên, Hoắc Táy trò chuyện với An Nhiên và mấy người nữa một lúc, rồi đi lên lầu trước.

Miên Miên rất bám cô, cô bé lặng lẽ cầm hai quả táo đi lên lầu… cấn than mở cửa phòng ngủ ra, cô bé trông thấy mẹ đang nằm trên một cái ghế rất thoải mái.

Miên Miên bước nhẹ đi qua, đặt quả táo sang một bên rồi ghé vào bụng mẹ lắng nghe.

Hoắc Tây không nói gì, cô sờ nhẹ vào tai Miên Miên.

Miên Miên nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, em bé là em trai và hay em gái, mẹ… thích có thích em ấy không?”

Hoắc Tây biết cô bé lo lắng điều gì, thực ra cô bé 10 tuổi khá mẫn cảm, vì thế cô lại đặt tay Miên Miên lên bụng mình, cô mỉm cười dịu dàng: “Mẹ sinh ra thì phải thích chứ.”

Miên Miên yên tâm, cô bé thở phào.

Cô bé yêu thương ôm lấy mẹ, từ sau khi trở về từ Melbourne, cô bé thường xuyên đòi ngủ cùng Hoắc Tây, thỉnh thoảng nửa đêm Hoắc Tây tỉnh dậy, phát hiện Miên Miên đang mở to mắt nhìn cô.

Hoắc Tây nghĩ, mình hồi phục nhanh như này, có lẽ là vì Miên Miên.

Pháo hoa nở rộ trên bầu trời ngoài cửa số, chiếu sáng màn đêm.

Ngay cả đêm đông, cũng không lạnh giá đến vậy nữa!

Trưởng bối trong nhà bắt đầu phát lì xì, Miên Miên cầm một quả táo đi xuống lầu, trong túi của cô bé đựng một xấp lì xì dày cộp, phình phình.

Hoắc Tây không vào góp vui, cô ngồi dậy đứng trước cửa sổ, yên lặng ngắm pháo hoa bên ngoài.

Ký ức hồi nhỏ ùa về.

[Trương Sùng Quang, cái này đẹp, thả cái này trước.]

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement