Vì tiểu Trương Duệ bị ốm, bọn họ buộc phải đổi mặt với mối quan hệ nát bét kia lần nữa.
Hoắc Tây ở bên cạnh trông Duệ Duệ suốt.
Lúc đầu, Hoắc Minh và ôn Noãn còn sợ cô và Trương Sùng Quang ở chung một phòng sẽ cãi nhau không vui, nhưng rõ ràng là hai bên đều vô cùng kìm chế, Hoắc Minh nói thầm với ôn Noãn: “vẫn còn có tí bộ dạng của người bố!”
Ôn Oãn xúc động, bà nhìn Trương Sùng Quang thì chỉ cảm thấy anh gầy quá.
Người cũng khác trước rồi.
Trông anh im lặng, bà không nói rõ được đó là tốt hay không tốt.
Buổi trưa, Duệ Duệ tỉnh.
Cậu bé vẫn sốt 39 độ, hai má đỏ bừng, mắt cũng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé áp trong cái gối màu trắng im lặng nhìn mẹ, cậu bé nhỏ giọng nói: “Con đã ngủ bao lâu rồi?”
Hoắc Tây sờ lên trán cậu, cô dịu dàng nói: “Mấy tiếng rồi, bây giờ con có đói không? Nhà mang cháo thịt tới đó, con ăn một ít cho mau khỏe.”
Tiếu Trương Duệ không trả lời.
Đôi mắt cậu bé ngập nước, cậu bé nức nở như một con thú nhỏ: “Mẹ ơi, con không cố ý đâu.”
Hoắc Tây buồn lắm.
Cô cúi người, nhẹ nhàng áp lên mặt con trai, tiếng nói hơi khàn: “Mẹ biết! Duệ Duệ… thực ra trẻ nhỏ đều sẽ bị ốm, con không phải tự trách đâu.”
“Con là vì…”
Trước giờ Tiếu Trương Duệ luôn trong nóng ngoài lạnh, nhưng lúc này cậu bé lại muốn nói cho mẹ biết, tại sao cậu bị ốm.
Cậu bé còn chưa nói xong, cửa phòng bệnh đã mở ra.
Trương Sùng Quang đi vào, thấy Duệ Duệ đã tỉnh, anh đi qua xoa đầu cậu bé: “Sau này đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa, có thế gọi điện cho bố.”
Duệ Duệ vẫn đang giận anh, cậu bé úp mặt vào gối không lên tiếng.
“Sầu quá nhỉ!”
Giọng điệu của Trương Sùng Quang ít nhiều cũng có chút cưng chiều, anh khom lưng bế con trai lên, lấy áo khoác khoác lên người con trai rồi đặt cậu bé lên đùi ôm.
Tiểu Trương Duệ bốn năm tuổi, cậu bé không thích để người lớn ôm cho lắm.
Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé càng đỏ hơn, cậu giãy đòi xuống, ai cần bố ôm.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!