Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Lục u không kìm được nhìn sang ghế phụ, nơi đó không có ai cả.

Bởi vì người kia không còn nữa, cho nên Chương Bách Ngôn mới đề nghị đưa cô ấy về… Anh ta muốn nhớ lại ký ức với cô hay là bày tỏ, giờ anh ta đã ăn nên làm ra, khi đó cô ấy từ bỏ anh ta là do mắt mù, là cô ấy ham hư vinh.

Nhưng sự thật như thế nào, thì sao cơ chứ!

Đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi.

Họ đã không còn là họ của ban đầu nữa, cô ấy không còn là Lục u của quá khứ, mà anh ta cũng không phải là chương Bách Ngôn của trước đây nữa.

Lục u đang định từ chối.

Cửa sau chiếc xe sang trọng bỗng mở ra, một giọng nói dịu dàng dễ nghe vang lên: “Lục u, trùng hợp thật đấy! Không ngờ cách nhiều năm như vậy, chúng ta lại gặp nhau ở đây. Đúng rồi, cậu có họ hàng với cồ dâu à? Tôi nghe nói nhà họ Lý sập rồi, thế mà cậu còn tốt với cô ấy như vậy… Lục u, cậu rất giống trước đây, vẫn đơn thuần lương thiện như vậy. Dù cậu làm chuyện có lỗi với Bách Ngôn, nhưng tôi nghĩ, khi đó cậu bị ép phải

buông bỏ anh ây.”

Cơ thế Lục u hơi khựng lại.

Cô ấy nhìn cô gái xinh đẹp ngồi ghế sau, Từ Chiêm Nhu, là bạn cùng lớp, và là bạn thân năm đó của cô ây.

Là cô ấy dẫn Từ chiêm Nhu đi làm quen với Chương Bách Ngôn.

Lục u không biết rằng Từ Chiêm Nhu vẫn luôn yêu thầm chương Bách Ngôn, nên đế cô ta xen vào quá nhiều… Bố của Từ chiêm Nhu là một giám đốc hội thương mại thành phố B, điều kiện gia đình khá tốt.

Mẹ của Chương Bách Ngôn rất thích cô ta.

Còn sau này…

Lục u không muốn nhớ lại những chuyện không hề vui vẻ trước đây chút nào cả.

Từ Chiêm Nhu nhìn chằm chằm vẻ mặt cô ấy rồi khẽ mỉm cười, sau đó nói với người đàn ông ngồi đằng trước: “Bách Ngôn, chúng ta tiễn Lục u một đoạn đi! Hôm nay rất lạnh, cô ấy lại mặc ít… Hầy, bao năm như vậy rồi, Lục u à, cậu vẫn không có bạn trai sao? Hay là anh ta không tới đón cậu?”

Chương Bách Ngôn nghiêng đầu nhìn Lục u.

Lục u thực sự thấy rất ghê tởm, cô cúi đầu, đá đôi giày cao gót bốn mươi năm mươi nghìn tệ xuống mặt đất, khẽ nói: “Tôi tự lái xe! Đúng rồi…

Bạn học cũ lâu rồi không gặp, chúc hai người hạnh phúc.”

Từ Chiêm Nhu cười dịu dàng: “Cảm ơn!”

Cô ấy không kìm được nhìn Chương Bách Ngôn ngồi phía trước, anh ta không phủ nhận, cứ nhìn chằm chằm Lục u… như đang phán xét, mà lại càng giống khinh thường hơn.

Lục u không muốn nhiều lời với họ, chào một tiếng rồi đi về phía bãi đậu xe.

Chương Bách Ngôn ngồi trong xe, nhìn theo phía cô ấy rời đi, mãi mà không lái đi… Từ Chiêm Nhu ngồi phía sau dịu dàng nói: “Anh vẫn không quên được cô ta, phải không? Vậy tại sao vừa rồi không phủ nhận giữa chúng ta…”

“Không cần thiết!”

Chương Bách Ngôn lấy hộp thuốc lá từ trong tủ ra, lấy một điếu rồi ngậm trong miệng, nhưng không châm lửa.

Anh ta ngước mắt nhìn một chiếc xe chậm rãi lái ra từ trong bãi đỗ xe, chiếc Cullinan màu hồng… người lái là Lục u, Chương Bách Ngôn cứ nhìn chằm chằm cô ấy mãi.

Lục U cũng nhìn thấy anh, ánh mắt đối diện hai giây, cô ấy bẻ lái lái xe rời đi.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement