Hơn nửa năm ăn chay, trước mặt lại là người phụ nữ mà anh thích, làm gì mà không muốn chứ.
Nhưng anh không cầm thú đến vậy, chỉ nhẹ nhàng chạm vào một cái, ngẩng đầu nói với Hoắc Tây: “Hình như còn đẹp hơn trước đây.”
Hoắc Tây cũng không tỏ thái độ gì.
Họ là vợ chồng nhiều năm, dáng vẻ gì mà chưa từng thây, thế là cô ôm Tiểu Hoắc Tinh lên, đút sữa cho con một cách tự nhiên, Trương Sùng Quang thấy cô không đuổi mình đi thì ở lại, đến
khi Tiểu Hoắc Tinh thay phiên mút xong cả hai bên, anh mới ôm lấy cô nhóc, sửa sang lại rồi đặt vào nôi.
Quay đầu lại, anh thấy Hoắc Tây đang chỉnh đổn lại quần áo.
Giọng anh khàn khàn: “Đế anh!”
Hoắc Tây không được tự nhiên quay mặt đi chỗ khác: “Tôi tự làm được! Tôi đói rồi, anh nấu chút đ’ô ăn đi, tòi muốn ăn thanh đạm một chút.”
Cô chịu nói chuyện với anh là anh đã thấy rất vui.
Trương Sùng Quang đỡ cô nằm lên giường nghỉ ngơi, suy nghĩ một lát lại nói: “Buổi chiều dời nôi của con sang phòng ngủ chính đi, bên kia thoải mái hơn, đợi con bé tự lập được rồi hẵng ngủ ở đây.”
Hoắc Tây không phản đối, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Cơm nấu xong thì gọi tôi.”
Cô thực sự mệt mỏi, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Cô ngủ say không chút phòng bị, Trương Sùng Quang đứng ở mép giường hồi lâu, cuối cùng không nhịn được cúi xuống hôn lên môi cô, nhẹ nhàng dịu dàng…Trong nháy mắt đó, anh suýt chút đã rơi nước mắt.
Anh thì thầm bên môi cô: “Nói anh hèn hạ
cũng được, vong ân bội nghĩa cũng được, anh đều không quan tâm.”
Điều quan trọng là Hoắc Tây quay lại bên anh.
Trương Sùng Quang tốn mất một tiếng để chuẩn bị bữa ăn phù hợp cho phụ nữ vừa sinh, anh tự mình mang lên lầu.
Hoắc Tây vẫn đang ngủ.
Trên chiếc nôi cạnh giường cô, Tiểu Hoắc Tinh đã thức dậy, mở đôi mắt to tròn đáng yêu nhìn bốn phía như đang tò mò, Trương Sùng Quang đặt mâm xuống, bước tới nhẹ nhàng trêu chọc cô bé.
Bé Hoắc Tinh đã nắm được ngón tay của bố mình.
Sau đó vui vẻ nở nụ cười.
Hai cái chân nhỏ cũng vui vẻ đạp đạp như biết đây là bố mình.
Trương Sùng Quang cúi xuống hôn con một cái: “Ngủ ngoan đi, bố kêu mẹ dậy ăn cơm.”
Nhưng khi anh nói chuyện thì Hoắc Tây đã thức dậy.
Cô nhìn thấy tương tác giữa Trương Sùng Quang và Tiểu Hoắc Tinh, cũng nghe được những lời nói dịu dàng của anh, cô nghĩ, nếu như chưa từng có sự tồn tại của Tống Vận… thì tốt biết mấy.
Lúc này Trương Sùng Quang quay người lại, bắt gặp ánh mắt trầm ngâm của cô.
“Thức rồi à? Vừa đến giờ cơm.”
Giọng điệu của anh vẫn rất dịu dàng, cũng rất tự nhiên, giống như là người chồng ân cần nhất trên đời vậy. Hoắc Tây đồng ý cho anh sáu mươi ngày, cô cũng không nói ra những lời khó chịu làm người khác không vui, cô ngồi dậy định vén chăn xuống giường ăn cơm.
Trương Sùng Quang ngăn cô lại: “Em vừa sinh xong, ăn trên giường đi, để anh lấy cái bàn nhỏ.”
Anh rất lo cho cô.
Nhưng Hoắc Tây lại cảm thấy nực cười, cô không nhịn được nói: “Tôi vừa sinh xong, anh lại ép tôi đến công ty của anh ký thỏa thuận, Trương Sùng Quang… Cứ sống bình thường đi, anh không cần ra sức lấy lòng tôi, tôi cũng không quen lắm.”
Trương Sùng Quang khựng lại.
Nhưng anh là một người đàn ông trưởng thành, rất nhanh đã lấy lại tinh thân, mỉm cười.
Anh nói: “Hoắc Tây, anh đúng là đang nịnh nọt lấy lòng em, muốn bắt đầu lại với em. Nhưng chẳng lẽ anh đưa em về là để bắt em phải nhìn sắc mặt anh mỗi ngày? Hay là dùng vũ lực, anh nghĩ em cũng không thích như vậy, trước nay em
vẫn luôn thích những người đàn ông dịu dàng, em có còn nhớ hay không?
Hoắc Tây không nghe nổi nữa.
Anh lại nhắc đến những chuyện kia, cô hơi nâng cằm: “Tôi đói rồi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!