Hoắc Tây không biết.
Cô biết Trương Sùng Quang nghiêm túc muốn bắt đầu lại với cô, và cô cũng tin rằng sẽ không bao giờ xuất hiện một Tống Vận khác. Nhưng cô biết rằng khi mình đã khắc sâu đoạn video thân mật đó vào đầu, cô không hề có ý định ở bên anh nữa.
Cô chưa kịp nói gì thì một người giúp việc đã từ phòng ngủ chính bước ra.
Thấy ông bà chủ ở hành lang, khuôn mặt già nua của người giúp việc đỏ lên: “ông chủ, nôi đã đặt xong rồi! Ngài qua xem đã ổn chưa. Nếu chưa thì tôi sẽ điều chỉnh lại.”
May mà Trương Sùng Quang đã quen với sóng to gió lớn nên không hề xấu hổ.
Anh chỉ thả lỏng yết hầu, lãnh đạm nói: “Biết rồi.”
Người giúp việc biết mình vừa cắt ngang chuyện gì, bèn vội vàng nói: “Vậy tôi xuống lầu trước.”
Người giúp việc rời đi.
Trương Sùng Quang vẫn nhốt Hoắc Tây không thả, Hoắc Tây đấy eo anh: “Anh định đợi một người nữa ra mới thả tòi phải không?”
Giọng nói của cô hiếm khi có phần mềm mại, Trương Sùng Quang không muốn buông cô ra.
Anh nhẹ nhàng cọ vào mũi cô, giọng càng trâm và khàn hơn: “Bà ấy phải trông Tiếu Hoắc Tinh, không qua đây được! Hoắc Táy…”
Anh không nói nữa, nhưng họ từng là vợ chồng, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ hiểu anh muốn nói gì, muốn làm gì.
Huống chi sống mũi cao của anh vẫn đang cọ tới cọ lui.
Hoắc Tây rũ mắt xuống: “Đừng quên tôi vẫn còn trong tháng.”
Giọng Trương Sùng Quang mang theo chút khàn khàn: ‘Anh không quên. Hoắc Tây… đừng sợ anh. Anh sẽ không ép em làm chuyện mà em không thích nữa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!