Trương Sùng Quang nhìn cô thật sâu mới quay người rời đi.
Trở lại phòng ngủ chính, anh nhìn Tiểu Hoắc Tinh trước, hai ngày không gặp, anh cảm giác cô bé lại mập lên chút, người bố cúi xuống hôn lên cái đầu bé nhỏ, khi ngẩng đầu, đôi mắt anh sâu thẳm.
Lần trước Hoắc Tây hỏi anh, muốn có con không, anh nói không cần.
Nhưng thực chất sao anh lại không muốn chứ, anh đã mất đi Hoắc Tây, nên anh vẫn hy vọng một đứa con chung của họ ở bên cạnh, có lẽ có một đứa trẻ bầu bạn trong, sẽ tốt hơn nhiều.
Nhưng đây chính là đứa trẻ mà Hoắc Tây phải dùng tính mạng để đối lây.
Sao anh có thể chiếm hữu được?
Cô mắc bệnh và cần một đứa trẻ làm bạn hơn anh… Trương Sùng Quang không còn cách nào khác đành phải từ bỏ.
Anh nhìn cô bé hồi lâu mới vào phòng đế quần áo.
Anh cầm quần áo sang phòng cho khách bên cạnh tắm, thay đồ xong quay về lại thấy Hoắc Tây trong phòng ngủ… Trương Sùng Quang đứng trước cửa, nhẹ nhàng nói: “Tối anh ngủ phòng bên, ban đêm sẽ qua chăm con, em đừng khóa cửa.”
Hoắc Tây ừ một tiếng: “Được.”
Trước khi quay lại, Trương Sùng Quang đã suy nghĩ rất nhiều, anh cố gắng thuyết phục bản thân rằng Hoắc Tây không còn là của anh nữa, anh nên giữ khoảng cách với cô, thế nên anh không chạm vào cô cũng không ngủ với cô nữa, nhưng anh điều khiến được cơ thế nhưng không kiếm soát được tâm trí.
Anh bước lên phía trước một bước, nói: “Em không định nói gì với anh sao?”
Hoắc Tây nhìn chăm chú anh.
Rất lâu sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Trương Sùng Quang, hy vọng anh sống tốt quãng đời còn lại.”
cổ họng Trương Sùng Quang ứ đọng, nghìn lời nói không thể thốt lên, không thể hình dung cảm xúc của anh lúc này, cuối cùng anh chật vật bỏ chạy.
Ban đêm, như anh nói, ngủ ở phòng bên.
Anh và cô chỉ cách nhau một bức tường, không ai ngủ được… Anh qua đây hai lần một đêm đế chăm Tiểu Hoắc Tinh, anh biết Hoắc Tây tỉnh, Hoắc Tây cũng biết anh biết cô tỉnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!