Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Anh thở phì phò vịn cửa xe, chân trái của anh run rấy, đau đớn dữ dội.

Tài xế đang không tập trung.

Thư ký Tần vội vã chạy tới mặc kệ làn mưa xối ướt váy của cô ấy, cô ấy mở cửa cho Trương Sùng Quang… Tài xế giật mình, vội vàng chạy xuống đỡ người lên xe, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi Tống Giám đốc Trương, do tôi không phát hiện ra

ngài.”

Tuy tính tình Tổng Giám đốc Trương không tốt nhưng tiền lương cao, cũng đủ nuôi sổng cả gia đình.

Anh ta không muốn đánh mất công việc này.

Anh không trách móc, khó khăn rướn người sang ghế sau xe, biểu cảm lạnh nhạt: “Không sao, lái xe đi!”

Tài xế lại thăm hỏi.

Anh ta giúp thư ký Tần đặt xe lăn lên xe, rồi lặng lẽ xin thư ký Tần nói đỡ cho anh ta vài câu, thư ký Tần thấp giọng nói: “Lái xe nhanh đi, đừng làm những việc vô ích này nữa. Hôm nay tâm trạng của tống Giám đốc Trương không tốt.”

Tài xế biết cô ấy rất khéo léo, liên tục bảo được rồi đi lên xe.

Thư ký Tần cũng lên xe.

Lúc xe chuẩn bị rời đi, Hoắc Tây và người đàn ông vừa nãy cũng đi ra. Lúc Hoắc Tây đến đây xe bị hỏng giữa đường, đối phương là người quen trong giới pháp luật, đang bàn chuyện hợp tác với cô. Anh ta muốn mua cố phần công ty Anh Kiệt, đương nhiên đây cũng chỉ là một trong những nguyên nhân thôi, thứ hai là vì anh ta độc thân, Hoắc Tây cũng độc thân, anh ta muốn theo đuối cô nhờ công việc mà thôi.

Cơ hội khó có được, người đàn ông tự nhiên đề nghị: “Tôi đưa luật sư Hoắc về! Giờ trời mưa không thể bắt xe đâu.”

Hoắc Tây cũng không thấy Trương Sùng Quang.

Cô nhìn mưa rơi, nghĩ về Tiểu Hoắc Tinh đang ở nhà thì gật đầu mỉm cười: “Vậy làm phiền luật sư Thấm rồi.”

Luật sư Thấm thấy cô đồng ý, trong lòng vui mừng, nhưng đàn ông ở độ tuối này vẫn nên dè dặt, anh ta mỉm cười, phong độ giúp Hoắc Tây mở cửa ghế lái phụ.

Hoắc Tây đang định ngồi vào, khóe mắt nhìn thấy Trương Sùng Quang ở bên kia.

Cửa số xe ô tô hạ xuống một nửa, nước mưa làm cửa kính ướt nhẹp, nước nhỏ xuống như giọt nước mắt của tình nhân trong mùa mưa, khiến gương mặt của Trương Sùng Quang mờ đi.

Anh im lặng nhìn cô.

Hoắc Tây không nghĩ đến việc anh có hiếu lầm hay không vì bọn họ là vợ chồng cũ… Nhưng Miên Miên thường nhỏ giọng phàn nàn với cô, vì sao bổ ít khi đến thăm cô bé, đa phần đều trò chuyện qua video, cô bé muốn đi gặp bố, nhưng bổ luôn bận nhiều việc.

Hoắc Tây nghĩ, giờ bọn họ không còn là vợ

chồng, nhưng con cũng phải chăm sóc.

Cô nghĩ vậy thì lập tức xuống xe, đi về phía Trương Sùng Quang, luật sư Thẩm vẫn đuổi theo cô, dù biết người đàn ông đối diện là Trương Sùng Quang, chồng cũ của Hoắc Tây, nhưng anh ta vẫn cầm dù cho Hoắc Tây, trông cực kỳ phong độ: “Mưa hơi to, cô che cái này đi.”

Đối phương có liên quan đến công ty của mình, lại là bạn bè quen biết nhiều mặt, Hoắc Tây không thế làm phật ý người ta, c’âm chiếc ô.

Trương Sùng Quang ngồi bên trong xe, mặt không có biểu cảm gì.

Thấy Hoắc Tây đi qua đây mà tay vẫn cầm ô của người đàn ông khác, anh nghiêng đầu, nhìn cô một lát rồi mới mở miệng: “Em có người khác rồi à? Trông cũng được đấy!”

Anh bình tĩnh nói, nhưng chỉ có mình anh biết, lúc anh nói ra những lời gió nhẹ mây bay như thế này, thì trong lòng anh lại thấy tự ti và ghét bỏ bản thân. Có thể trước kia người đàn ông ấy không bằng Trương Sùng Quang, nhưng hôm nay Trương Sùng Quang lại kém hơn hẳn, chí ít anh ta vừa có sự nghiệp vừa có đôi chân nguyên vẹn, anh ta có thể lái xe cho Hoắc Tây, che ô cho cô, lúc chờ thang máy anh ta cũng có thế ấn nút cho Hoắc Tây.

Trương Sùng Quang lại không thể làm được

những chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Chân trái của anh bất lực, ngay cả lên giường cũng lực bất tòng tâm, có gì để so sánh với người ta?

Hoắc Tây không biết nội tâm của anh phong phú tới mức nào.

Cô nhẹ nhàng nói: “Chỉ là đồng nghiệp thôi.”

Trương Sùng Quang không ngăn được sự kỳ lạ của mình: “Đồng nghiệp trên phương diện nào?”

Anh vừa hỏi, bầu không khí lập tức trở nên vi diệu, thư ký Tần quả thực muốn đào một cái hố đế chui xuống… Cho dù luật sư Hoắc thật sự tìm đàn ông, nhưng Tổng Giám đốc Trương cũng không thể nói như vậy.

Thật sự là quá kỳ lạ.

Bọn họ chưa gặp mặt hơn nửa năm, lần gặp ở sân bay trông anh cũng rất ôn hòa nhã nhặn, nhưng không ngờ lần gặp gỡ này lại thành như thế này, cô đè sự buồn bực, thấp giọng nói: “Trương Sùng Quang, anh đừng ngáy thơ như vậy được không?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement