Hoắc Minh dựa vào ghế sô pha không nói một lời, người hầu vừa nãy sợ ông trách cứ nên nhỏ giọng nói: “ông chủ, bình thường tôi rất chú ý.”
Hoắc Minh đương nhiên biết, ông ôn tồn: “Không liên quan đến cô! Đi làm việc đi.”
Người giúp việc vội vàng lui xuống.
Hoắc Minh cảm thấy mệt mỏi, ông nhẹ nhàng nhắm mắt lại nhớ tới ngày Hoắc Chấn Đông qua đời, lúc ấy ông cũng nghe thấy Sùng Quang nói chăm sóc cho Hoắc Tây cả đời, hoá ra là thành toàn và chăm sóc như vậy, y hệt rùa đen rụt đầu.
Đúng lúc này, ôn Noãn từ lầu hai bước xuống.
Bà ngồi xuống bên cạnh chồng, thấp giọng nói: “Có vẻ ông không vui.”
Hoắc Minh vổ tay bà: “Sùng Quang có bạn gái.”
Đừng nói đến ông, ôn Noãn cũng rất bất
ngờ.
Hoắc Minh cười chua xót: “Em cũng không tin đúng không! Sao có thế tin chứ? Nhưng Hoắc Tây tin, cũng không biết Sùng Quang kích thích con bé thế nào, vừa mới bảo con bé đi xem mắt, con bé cũng đồng ý… Thôi cũng được, mỗi đứa đều có cuộc sống riêng cũng tốt.”
Trong lòng ôn Noãn cũng không thoải mái.
Hoắc Minh lại nói: “Ngày mai Lục u mang thuốc từ nước ngoài về, đổi thành ngày mai đưa cho Sùng Quang đi, tinh thần thằng bé lại sa sút, mà chân vẫn phải điều trị tiếp, anh thấy thằng bé đang dần bỏ cuộc.”
Ôn Noãn bảo ông hãy yên tâm.
Hoắc Minh đưa tay che mắt, thở dài: “Nhiều con như vậy, bọn chúng mới là người đáng lo nhất. Vốn dĩtình cảm của chúng phải tốt nhất.”
Ôn Noãn xoa giữa lông mày giúp ông, yên lặng an ủi.
Ngày hôm sau, chuyến bay của Lục u đã hạ cánh xuống sân bay thành phố B.
Cô đi công tác một mình, nhưng về nước lại thành hai người.
Diệp Bạch từ Bắc Mỹ trở về cùng cô, xem ra
sau này sẽ tập trung kinh doanh trong nước, xuống máy bay, Lục u cầm hành lý tạm biệt Diệp Bạch: “Lão Bạch, trong nhà còn chút chuyện, hôm khác chúng ta ăn một bữa nhé.”
Bọn họ quen nhau rất nhiều năm, coi như là bạn bè thân thiết.
Diệp Bạch vỗ lên gáy cô, bật cười: “Đừng đế đến lúc đó không thấy bóng dáng, mà lại chạy đi tìm bạn trai.”
Lục u ngấn ra.
Cô biết Diệp Bạch đang nói đến thời cô còn đi học, khi đó cô vốn đã khá thân với Diệp Bạch, anh ta đi theo bố mẹ ra nước ngoài làm ăn buôn bán, thi thoảng cũng quay về thành phố B, nhưng lúc ấy cả ngày cô chỉ theo đuôi Chương Bách Ngôn, luôn thả chim bồ câu trắng già, nhưng bây giờ…
“Trùng hợp quá! Lại gặp nhau rồi!”
Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, cơ thế Lục u hơi cứng lại, cô xoay người thì thấy, quả nhiên là Chương Bách Ngôn và Từ Chiêm Nhu, có lẽ hai người cũng vừa đi công tác về.
Tuy Từ Chiêm Nhu tự đấy hành lý, nhưng hai người sóng vai đi rất thân mật.
Hốc mắt Lục u hơi nóng lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!