Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Đi vào lầu hai đấy cửa phòng sách ra, quả nhiên, Trương Sùng Quang đang làm việc, vẻ mặt còn rất tập trung.

Lục u nhìn một lát, định lẻn đi.

Trương Sùng Quang không ngẩng đầu lên mà nói: “Đi công tác về rồi à, mang theo thuốc cho anh không?”

Lục u ừ một tiếng, thoải mái tự nhiên ngồi lên sô pha, lấy ra tổng cộng bốn hộp thuốc không thể mua trong nước được từ chiếc ba lô nhỏ.

Cô nói: “Khi em đang mua thuốc thì nghe thấy bê bối về anh, em còn suýt ném thuốc xuống sông.”

“Vậy sao không ném?”

Lục u còn chưa cất lời, Trương Sùng Quang đã thấy trên khuôn mặt cô còn sót lại nước mắt, anh không khỏi thốt lên: “Sao vậy, hôm nay ra cửa không xem ngày hoàng đạo, ở đâu gặp Chương Bách Ngôn à?”

Lục u cảm thấy anh rất thần kỳ.

Nhưng đồng thời cô cũng không muốn nhắc đến Chương Bách Ngôn, chỉ nói một câu qua loa: “Gặp ở sân bay.”

Đôi khi Trương Sùng Quang cũng rất độc miệng: “Bảo sao trông em như gặp quỷ.”

Lục u cười chua xót.

Sau một lúc lâu, cô nói: “Anh Sùng Quang, đừng nói anh ấy như vậy! Năm đó… Anh ấy cũng coi như là người bị hại, đến bây giờ anh ấy vẫn không biết lý do thật sự, không biết tại sao em nhất định phải chia tay.”

Trương Sùng Quang cười khẽ: “Có lẽ cậu ta đã biết rồi!”

Năm đó, bố của chương Bách Ngôn cũng coi như là cấp dưới của Lục Khiêm, sau đó phạm sai lầm vào tù, bị phán hai mươi năm, người đó không cam lòng nên đã tự sát trong tù.

Mà lúc ấy người xử lý lại là Lục Khiêm.

Trong khi Lục u điên cuồng theo đuổi Chương Bách Ngôn, cô không biết, kể cả khi bọn họ yêu đương cuồng nhiệt, cô cũng không biết.

Cho đến một ngày, mẹ Chương Bách Ngôn đi đến trước mặt, tát cho cô một bạt tai, cô hoàn toàn choáng váng, cũng không nhớ rõ nhiều chuyện lúc đó lắm, cô lựa chọn quên đi, nhưng cô vẫn nhớ rõ giọng nói sắc bén của mẹ Chương: “Nhà họ Lục các người, có phải muốn cho tuyệt tử tuyệt tôn nhà họ Chương mới hài lòng đúng không! Tôi nói cho cô biết, chỉ cần tôi còn một hơi thở, cô đừng mơ vào cửa nhà họ Chương chúng tôi.”

Năm ấy, Lục u mới hai mươi.

Cô rưng rưng nước mắt nhìn người phụ nữ điên cuồng trước mặt, sau đó cô mới hiểu ra toàn bộ câu chuyện.

Sau đó, cô đưa một thứ mà cô chưa bao giờ muốn cho đi cho Chương Bách Ngôn.

Đêm đó, trong khách sạn nhỏ ây, anh đã làm cô mất bao nhiêu là máu.

Lục u đau muốn chết.

Xong việc, Chương Bách Ngôn ôm lấy cô, hôn biết bao nhiêu lần lên cô, nói xin lỗi cô.

Đó là lần đầu tiên của hai người.

Cũng chính vào sáng hôm sau, Lục u đề nghị chia tay… Nhiều năm qua đi, mỗi lần nhớ lại, khoé mắt Lục u vẫn còn cay.

Sao có thế không đau, cho dù là trời xui đất khiến, đến chết cô cũng không cam lòng.

Nhưng cô có thế làm được gì?

Cô… Là con gái của kẻ thù giết bố Chương Bách Ngôn, cô không muốn anh khó xử, có lẽ do cô nhát gan, cô sợ anh sẽ nhìn cô với ánh mắt thù hận.

Cho nên cô khiến anh cho rằng, cô chỉ hám giàu.

Trương Sùng Quang nhìn dáng vẻ ngu muội của cô, thở dài: “Lục u, em đã từng nghĩ chưa, nếu

cậu ta thật sự hận em, không còn tình cảm với em, vậy tại sao đến tuổi này rồi mà cậu ta còn chưa kết hôn?”

Lục u nghẹn họng.

Trương Sùng Quang không nói nữa, anh cầm tài liệu lên xem.

Lục u thấy anh vất vả, rót cho anh một cốc nước ấm, nhẹ nhàng nói: “Nghe chú dì nói, bọn họ sắp giới thiệu đối tượng cho chị Hoắc Tây, chị Hoắc Tây cũng đồng ý rồi.”

Đồng ý…

Bút trong tay Trương Sùng Quang đâm xuyên qua trang giấy, đến khi anh tỉnh táo lại mới thấy nhục nhã.

Anh cổ gắng nói với giọng lạnh lùng: “Cô ấy nghĩ vậy, cũng khá tốt.”

Lục u hỏi anh: “Anh không để ý sao?”

Trương Sùng Quang cúi đầu đọc tài liệu, sau một lúc lâu mới trả lời: “Không đế ý! Anh cũng có bạn gái!… Lục u, anh với Hoắc Tây đều phải tiến lên phía trước, cuộc sống sẽ càng tốt đẹp hơn.”

Lục u không tin: “Anh Sùng Quang, anh cứ mạnh miệng đi! Đến lúc đó anh lại hối hận.”

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement