Hoäc Tây không biết mình đã đứng bao lâu, cũng không biết buổi tiệc kết thúc từ lúc nào.
Khi cô ra về thì tình cờ gặp Trương Sùng Quang trước cổng khách sạn, thư ký Tân đang đứng nói chuyện với anh, giọng khá nhỏ nên cô không nghe rõ lắm.
Gặp lại anh khiến tâm tình Hoắc Tây vô cùng phức tạp.
Cô nhìn chằm chằm Trương Sùng Quang, nhìn người đàn ông cô đã từng yêu cũng đã từng rất hận. Khi cô biết được sự thật... Cô giật mình nhận ra việc. yêu hận đã không còn quan trọng, giống như thời điểm cô tự tử ở Melbourne, Trương Sùng Quang đã thỏa hiệp với cô, thì giờ đây không phải nội tâm cô cũng đang thỏa hiệp hay sao.
Cho dù yêu hận bao nhiêu, cô cũng vẫn mong anh sống khỏe mạnh.
Trương Sùng Quang quay đầu qua thì thấy cô.
Đèn thủy tỉnh tại sảnh khách sạn khiến gương mặt Hoắc Tây trắng như tuyết, nhợt nhạt. Bàn tay cô nhỏ máu, màu máu đỏ thẫm rơi xuống thảm, thấm đỏ một mảng.
Nhưng Hoắc Tây không hề hay biết.
Trương Sùng Quang vội vàng bước đến nắm lấy cổ tay cô, thấy lòng bàn tay cô bị thương, giọng anh hơi nghiêm khắc: "Sao em lại bị như vậy? Người đàn ông... của em đâu?"
Không đợi Hoắc Tây lên tiếng, anh đã định bế cô lên.
Thế nhưng, anh mới để tay lên eo cô thì mới nhớ đến tình trạng chân của
mình, kể cả Hoắc Tây chỉ là đứa con nít một tuổi anh cũng không bế được. Anh đành hạ tay xuống, nhỏ giọng nói: "Lên xe đi! Anh đưa em đến bệnh viện."
Hoäc Tây vẫn chăm chăm nhìn anh.
Đáy mắt cô mờ hơi nước.
Trương Sùng Quang cũng không biết cô đã trải qua chuyện gì, dưới tình thế cấp bách anh đành nắm cổ tay kéo cô đến chỗ đậu xe. Lúc này, cho dù anh đi đứng bất tiện, cho dù mối quan hệ của hai người không được tự nhiên, anh cũng không thể làm khác.
Hoắc Tây bị nhét vào ghế sau, anh cũng ngồi theo vào trong xe.
Thư ký Tần nhanh trí ngồi vào ghế phụ, quay sang nói với tài xế: "Đi đến bệnh viện gần nhất."
Tài xế không dám chậm trễ, đạp chân ga lái xe đi.
Bên trong xe khá tối, Hoắäc Tây và Trương Sùng Quang ngồi cạnh nhau, đã lâu rồi họ không ở gần nhau như vậy. Trương Sùng Quang thấp giọng hỏi cô: "Em không mang theo thuốc cầm máu sao?"
Hoắc Tây trả lời không liên quan: "Bạn gái anh đâu? Không đi chung với anh à?”
Ánh mắt Trương Sùng Quang thâm trầm: "Giờ mà còn hỏi mấy câu này?"
Nói xong, anh tự nhiên lấy túi cô tìm thuốc cầm máu. Sau khi tìm thấy thuốc, thư ký Tân ngồi ghế trước lập tức đưa chai nước khoáng, còn lịch sự mở nắp. Trương Sùng Quang nhận lấy nước rồi nhìn Hoắc Tây: "Uống đi."
Hoäc Tây vẫn ngồi yên.