Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Trong lòng Trương Sùng Quang run lên.

Anh có thể khẳng định, Hoắc Tây đã biết thân phận của Hà Lộ, cô nói như vậy là đang cố ý chọc tức anh mà thôi.

Khi nhận lấy cái ly, anh suy nghĩ nên trả lời như thế nào.

Một giây sau, thân thể anh khẽ run lên, bởi vì tay Hoắc Tây đang phủ trên mu bàn tay của anh, cái loại nữ tính mềm mại mịn màng này, đã thật lâu anh không cảm nhận được, hơn nữa, đó còn là người phụ nữ anh yêu.

Giải thích hay phản bác, một chữ cũng nói không nên lời.

Anh thậm chí có thể cảm nhận được, lòng bàn tay của cô đang khế động, nam nữ trưởng thành bọn họ đã là vợ chồng nhiều năm, cho dù là tiếp xúc nho nhỏ trên thân thể thì cũng đủ để cho lòng người nhộn nhạo.

Có gì đó đang lặng lẽ thức tỉnh!

Từ khi chân bị thương tới nay, lần đầu tiên Trương Sùng Quang cảm thấy mình xúc động như vậy, dẫu biết rõ thời gian địa điểm đều không đúng, nhưng anh vẫn không nhịn mà yết hầu cuộn tròn.

Hoắc Tây cười nhạt: “Anh Sùng Quang, anh làm sao vậy? Sao trán toàn mồ hôi cả thế?”

Nói xong, cô vươn tay chạm vào trán anh. “Tôi không sao cải” Trương Sùng Quang nói vừa nhanh vừa vội, rõ ràng là có phần chột dạ...

Sau khi nói xong bầu không khí vô cùng vi diệu, Hoắc Tây chăm chú nhìn anh, sau đó cô nói rất chậm: “Không có việc gì là tốt rồi!”

Không biết tại sao, Trương Sùng Quang cảm thấy Hoắc Tây giống như một con dao cùn giết người.

Cảm xúc của anh đã bị cô khống chế.

Trương Sùng Quang không thích loại cảm giác này, nhưng anh lại tạm thời không có cách nào với Hoắc Tây... Quả thật, Hoắc Tây nghiêng người ghé vào bên tai anh, khế lẩm bẩm: “Anh Sùng Quang, nhìn anh chẳng giống như không có việc gì đâu!”

“Em gọi tôi là gì cơ?”

“Anh Sùng Quang á, không phải anh giới thiệu em là em gái anh sao?”

Hoắc Tây chậm rãi nói xong, buông tay anh ra, xoay người chăm sóc Tiểu Hoắc Tỉnh.

Trương Sùng Quang mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, toàn thân căng thẳng, bởi vì ở góc độ này của anh, anh có thể nhìn thấy rõ ràng phong cảnh dưới cổ áo Hoắc Tây, mặc dù không phải một mảng lớn, nhưng cũng đủ kiều diễm.

Từ Melbourne đến nay đã hai năm anh kiêng quan hệ tình dục.

Hai năm rồi, Trương Sùng Quang chưa từng có phụ nữ.

Anh hoài nghi Hoắc Tây cố ý, nhưng khi cô khom lưng vẻ mặt lại rất dịu dàng, rất chuyên chú chăm sóc Tiểu Hoäc Tỉnh, hoàn toàn không có ý muốn quyến rũ anh.

Trương Sùng Quang ngửa đầu, uống hết hơn nửa cốc nước, vẫn không thể giải khát được.

Lúc này Hoäc Tây đứng thẳng lên, hờ hững nhìn anh: “Tinh Tinh không sao, nếu anh không thoải mái, có thể về trước.”

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement