Hoäc Tây biết chạy không thoát.
Cô cũng không có ý định chạy, cô ngồi phịch xuống sô pha, liếc anh: “Mới mẻ nha! Không thèm để ý mà còn khẩn trương như vậy, Trương Sùng Quang có phải đầu óc anh có bệnh hay không đấy? Nếu thật sự không ổn, tôi giới thiệu cho. anh một bác sĩ, để anh khám xem sao, tôi sợ anh đến già đầu óc không tốt sẽ bị Alzheimer, trở thành một người không nhớ đường về, đến lúc đó Miên Miên và Duệ Duệ có thể còn phải đi khắp thế giới tìm anh đấy nhỉ.”
“Sao em không nói luôn là tôi phải mặc tã giấy đi?” Trương Sùng Quang nửa ngồi xổm xuống, xoắn ống tay áo Hoắc Tây lên, sau đó anh nhìn thấy vài vết thương trên cánh tay gầy gò trắng nõn của cô,
không sâu nhưng vẫn không ngừng chảy máu.
Trong lòng anh đau đớn, thấp giọng nói: “Không xử lý là định chờ máu chảy hết à? Thân thể tôi bây giờ không thể tùy thời rút máu cho em được.”
Hoắc Tây không lên tiếng, anh cũng yên lặng bôi thuốc cho cô.
Băng bó xong, Trương Sùng Quang khế vuốt băng gạc màu trắng:
Giọng anh khàn khàn: “Đêm nay đừng tắm, khó chịu thì dùng nước nóng lau. Lát nữa tôi đưa quần áo tới cho em thay.”
Ánh đèn vàng nhạt.
Anh không đứng dậy, Hoắc Tây từ trên cao nhìn xuống anh, thật lâu sau cô lẩm bẩm: “Cảm ơn.”
Trương Sùng Quang giương mắt, cùng cô bốn mắt nhìn nhau.
Giữa bọn họ, tựa hồ cuối cùng cũng đạt tới cân bằng, ai cũng không còn sức lực tranh cãi với đối phương.
Một lát sau, anh đứng dậy đi ra ngoài. Anh không cố gắng bước đi bình thường trước mặt cô, chân anh bây giờ rất
đau, què rất nặng... Đi rất khó khăn rất chật vật, nhưng anh nghĩ chỉ cần bọn họ không ở bên nhau, chút chật vật này có đáng là gì đâu!
Sau lưng, hai mắt Hoắc Tây hơi ẩm ướt.
Lúc Trương Sùng Quang không nhìn thấy, cô bỗng dưng che mặt lại... Có lẽ, không riêng gì Trương Sùng Quang không chấp nhận được sự không hoàn mỹ của anh, mà ngay cả Hoäc Tây cũng không chấp nhận được, cô không thể chấp nhận là bởi vì quá khứ anh chói mắt như vậy, bây giờ lại vì một chút lòng tự trọng đáng thương mà đẩy cô ra.
Nếu đó là những gì anh yêu cầu, Hoắc Tây nghĩ, cô sẵn sàng cho anh vậy. Trương Sùng Quang trở lại phòng ngủ.
Đóng cửa lại, anh thở hổn hển không ngừng, nước nhỏ dưới chân làm bẩn thảm anh cũng không thèm để ý.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!