Nhưng mà, điều này không trấn an Hoắc Tây được chút nào.
Từ nhỏ cô đã yếu ớt, độc chiếm tình yêu thương của Hoắc Minh và Ôn Noãn, sau đó có em trai, em gái, cô lại học cách làm một người chị gái tốt... sau này nữa cô trở thành vợ của Trương Sùng Quang, làm mẹ của các con.
Qua nhiều năm, Hoắc Tây đã vào vai một cách thuần thục.
Cho đến khi lâm bệnh nặng, cô gái nhỏ ẩn sâu trong nội tâm cô mới được giải thoát.
Khi đó cô mới có thể nói đau, mới có thể nói sợ.
Mặt cô áp vào gối, ánh mắt không có nhiều tiêu cự, chỉ dịu dàng nhìn anh... Giống như khi còn nhỏ, mỗi lần bị bệnh cô đều muốn anh ở bên cạnh.
Cõi lòng Trương Sùng Quang tan nát.
Đôi tay anh run rẩy nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, lẳng lặng an ủi cô, thậm chí anh còn cúi xuống má kề má với cô, ấm áp và nóng bỏng quyện vào nhau...
Lúc này, Hoắc Tây cảm thấy như dòng thời gian đan xen vào nhau.
Cô bị ảo giác, thấy mình đã quay lại lúc còn trẻ, khi đó Trương Sùng Quang vẫn chưa ra nước ngoài, họ ở bên nhau cả ngày, vô cùng khắng khít.
Cô bị bệnh, Trương Sùng Quang sẽ ở bên cô cả đêm.
Hoắc Tây giơ tay lên, chậm rãi nhẹ nhàng vòng qua cổ Trương Sùng Quang, cô thậm chí còn nhấc người lên dán sát vào anh, bởi vì cơ thể anh rất ấm áp, giọng nói của cô cũng run rẩy: "Trương Sùng Quang... Em sợ."
Cơ thể Trương Sùng Quang cứng đờ.
Hoắc Tây ôm rất chặt, là kiểu ôm mà như muốn vùi cả người vào vòng trong lòng anh... Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của anh, bên trong không có gì cả.
Trong mơ cô chỉ mới hơn mười tuổi, nhưng ngoài thực tế thì đã không phải vậy.
Trong lòng là một người phụ nữ trưởng thành, là người phụ nữ đã chung chăn gối và cùng anh sinh ra những đứa trẻ, họ đã quấn quýt bên nhau vô số lần, đối với cơ thể này, anh không thể nào quen thuộc hơn.
Trương Sùng Quang bị cuốn vào cuộc chiến giữa thần thánh và người phàm. Anh kiềm chế bản thân, hôn lên trán cô một cái, lặng lẽ an ủi cô.
Lúc này, người giúp việc cầm hộp thuốc chạy tới, vừa lấy cồn ra vừa nói: “Bác sĩ Trịnh không có ở đây, tôi mời bác sĩ Lâm tới, nửa tiếng sau ông ấy sẽ đến!
Bây giờ Trương Sùng Quang mới nhớ ra, nhận lấy cồn nói: "Vậy bà đi ra ngoài trước đi."
Người giúp việc thấy họ ôm dính sát vào nhau thì vừa xấu hổ vừa vội, căn bản không dám nhìn lâu, mang khuôn mặt già nua đỏ rần đi ra ngoài, còn quan tâm đóng cửa lại.
Bà ấy tựa lưng vào cửa, âm thầm nghĩ ngợi.
Rõ ràng là ông bà chủ đều có ý với nhau, dựa vào khoảnh khắc yếu đuối thế này là có thể nhìn ra được.
Nghĩ một hồi, bà ấy không khỏi mỉm cười, vội vàng xuống lầu nấu canh, chờ lát nữa bác sĩ tới xem đã hạ sốt chưa, chắc hẳn bà chủ đang rất yếu, cần được bồi bổ.
Người phụ nữ này một khi được bồi bổ thì máu huyết sẽ lưu thông, người đàn ông cũng được yên tâm.
Tình cảm tự nhiên sẽ trở nên tốt hơn.
Trong phòng ngủ, Trương Sùng Quang vẫn còn bị Hoắc Tây quấn lấy, có lẽ là do quá khó chịu... Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô áp vào ngực anh, nhỏ giọng gọi một tiếng 'anh'.
Tiếng gọi kia làm anh cảm thấy như có thứ gì cắn nhẹ vào tim mình một cái.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!