Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Cửa sổ hạ xuống một nửa, Trương Sùng Quang ngồi trong xe, lặng lẽ nhìn chằm chằm.

Khi chia tay Hoặc Tây, thật ra thì anh đã sớm nghĩ tới sẽ có ngày này, nhưng khi thực sự nhìn thấy thì lại ít nhiều cảm thấy mất mác, thậm chí còn thấy choáng váng.

Từng bông tuyết nhỏ lượn lờ bay vào trong xe, rơi xuống vai anh.

Chiếc áo khoác len mỏng chất lượng cao lập tức nuốt chửng vật nhỏ bé mỏng manh kia, làm cho nó trông như thể chưa từng xuất hiện ở trên đời.

Hoắc Tây nhìn thấy anh, hai người đối mặt. Ánh mắt Trương Sùng Quang thâm sâu khó dò, nhưng anh vẫn giữ một phong độ tốt... Tài xế xuống xe mở cửa cho anh, anh hơi do dự, cuối cùng cũng

xuống xe, đi về phía Hoắc Tây đang yên lặng đứng chờ.

Hoäc Tây nhìn anh thêm vài giây, sau đó nói mấy câu với người đàn ông trẻ tuổi phía đối diện.

Người đàn ông trẻ tuổi đi sang phía bên kia, nơi có đang đặt một chiếc máy quay phim, hướng chính xác vào bên này.

Hoắc Tây đi về phía Trương Sùng Quang.

Chỉ khoảng mười mét ngắn ngủi, nhưng anh lại có cảm giác như mình đã chờ đợi cả đời.

Mấy tháng nay, bọn họ đã thân thiết như người nhà, đối đãi với nhau đều rất lịch sự hòa nhã, Trương Sùng Quang dựa vào thân xe, móc từ trong túi ra một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa, rít một hơi rồi nhẹ giọng hỏi: "Bạn trai mới à?"

Hoắc Tây nhìn qua bên kia.

Người đàn ông trẻ tuổi đang nghịch máy ảnh, nhưng có lế đã cảm nhận được ánh mắt từ bên này nên chợt ngẩng đầu lên.

Anh ta mỉm cười ngượng ngùng. Điệu bộ đó, trông hơi giống Bạch Khởi...

Hoắc Tây hơi ngẩn ra, Trương Sùng Quang cũng vậy, một lúc sau anh mới quay đầu lại nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ em vẫn còn nhớ đến cậu ta sao?”

Hoäc Tây cũng không phủ nhận, cô cười nhẹ: “Thỉnh thoảng vẫn nhớ tới, dù sao thì cậu ấy cũng đã ở bên em nhiều năm vậy mà, lại ra đi khi còn trẻ tuổi! Ít hôm trước em có đến thăm cậu ấy, nhìn thấy xung quanh đã được sửa sang lại, bên trên còn đặt loại hoa mà cậu ấy thích nhất, Trương Sùng Quang... có phải anh đã đến đó không?"

Trương Sùng Quang không phủ nhận.

Hai ngón tay thon dài của anh kẹp lấy điếu thuốc, sau khi từ từ rít một hơi, anh mỉm cười: “Rảnh rỗi không có việc gì làm nên đến thăm một lát! Thêm chút đất mới cho cậu ta, trời lạnh mà, thêm dày chút.”

Hoắc Tây không nói gì nữa.

Họ đứng trong trời tuyết mỏng, cùng nhau nhìn về xa xa, nội tâm đều thấy yên bình.

Hồi lâu sau, Trương Sùng Quang chỉ về bên kia hỏi: "Em còn chưa giới thiệu cái người kia kìa, là bạn trai mới à? Nếu đúng như vậy thì dẫn về nhà đi, bố mẹ em cũng rất lo lắng chuyện tình cảm cá nhân của em."

Hoäc Tây cúi đầu, dùng chiếc boots cao gót màu đen đá vào đám cỏ khô ven đường.

Một lúc sau cô mới ngước mặt lên: "Anh thì sao? Có đối tượng phù hợp. chưa?"

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement