Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Hoắc Tây dán mặt vào gối, lặng lẽ nhìn anh, chờ anh đến bên mép giường.

“Em ngủ ngon không?”

Trương Sùng Quang mở miệng, cất giọng hơi khàn.

Hoắc Tây giơ tay, nhẹ nhàng nhặt bông hoa hồng kia lên, cúi đầu hỏi: “Anh hái ở đâu vậy?”

Cô đoán anh không thể chạy bộ, cửa hàng bán hoa cũng không mở cửa sớm như vậy.

Trương Sùng Quang ngồi xuống mép giường, anh dùng mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô… Trong nụ hôn lại mang theo một chút trêu đùa, dù Hoắc Tây và Trương Sùng Quang đã là vợ chồng lâu năm, nhưng bây giờ cô cũng không thể chịu nối, quay mặt sang chỗ khác.

Trương Sùng Quang thu tay về, cười khẽ: “Sau vườn có một miếng đất nhỏ, giống hoa được đưa từ nước ngoài về… Sao thế, em ở đây lâu vậy rồi mà vẫn chưa thấy à?”

Hoa hồng trong tay Hoắc Tây nhẹ nhàng di chuyến trên chân trái của anh.

“Trời đông thì làm sao em biết được.”

“Được trồng ở nhà kính mà, lát nữa em có

thế ra phía sau để xem.”

Hoắc Tây nhìn anh, một lúc sau, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh không đi à?”

Trương Sùng Quang cũng nhìn cô.

Thật lâu sau, anh bắt được cánh tay đang sờ mó lung tung của cô, cúi người hôn cô một cái, lầm bẩm: “Không đi nữa!”

Lúc sau bọn họ không trò chuyện nhiều nữa, bởi vì Tiểu Hoắc Tinh chạy lên lầu.

Cô bé chạy loạng choạng.

Người giúp việc thấy hai chủ nhà đều ở trong phòng ngủ thì ngượng ngùng đi vào, dẫn Tiểu Hoắc Tinh xuống lầu trước. Tiếu Hoắc Tinh thấy Trương Sùng Quang thì hào hứng giơ tay, cười toe toét chạy tới.

Chạy được vài bước, cô bé ngã uỵch xuống.

Hoắc Tây muốn xuống giường đế ôm cô bé, nhưng Trương Sùng Quang lại ngăn cản, anh khẽ nói: “Đế anh ôm cho!”

Anh cúi người, bế Tiểu Hoắc Tinh lên bằng một tay.

Đứa trẻ cảm thấy mới lạ, đôi mắt mở to, vẻ mặt đầy phấn khích.

Trương Sùng Quang ngồi bên mép giường,

anh để cô bé đạp lên đùi phải mình… Ban đầu Hoắc Tây còn lo lắng, nhưng về sau nhận thấy Tiểu Hoắc Tinh vẫn chú ý đến anh thì lập tức yên lòng.

Trương Sùng Quang chơi một lát rồi duỗi tay véo mũi Hoắc Tây.

“Dậy thôi nào, bọn nhỏ lên đây hết cả rồi, em làm mẹ rồi thì đừng ăn vạ nữa.”

Hoắc Tây không lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement