Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Trương Sùng Quang đứng dậy, đi đến sau lưng cô.

Sợ cô phỏng.

Anh lấy chiếc cốc trong tay cô trước, sau đó ôm eo cô, ghé vào gáy cô, lấm bấm: “Cũng chẳng phải chuyện gì to tát, Hoắc Tây, hình phạt nhỏ nhưng hậu quả lớn!”

Hoắc Tây im lặng rất lâu.

Anh tưởng cô tức giận, định dỗ dành cô, dù sao tức giận với người ngoài cũng không đáng. Vả lại bọn họ vừa mới quay lại, bây giờ tâm trạng Trương Sùng Quang cũng rất tốt, muốn bồi thường lại cho cô những năm tháng ấy.

Thì lúc này, Hoắc Tây xoay người, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh.

Bọn họ đều cao nên trông cực kỳ xứng đôi, ôm ấp nhau cũng vô cùng đẹp mắt, Hoắc Tây tựa mặt vào cổ anh, nhỏ giọng nói: “Trương Sùng Quang, anh nói dối, nếu ngày ấy anh thật sự không để ý thì anh đã không hút thuốc, cũng không đẩy em ra!”

Anh không nói một lời.

Hoắc Tây im lặng một hồi rồi nói: “Chắc anh thầm nghĩ trong lòng rằng em có thế tìm được người tốt hơn, nhưng Trương Sùng Quang à, chân của anh không hoàn mỹ, em cũng không hoàn hảo… Vậy chẳng phải bây giờ chúng ta xứng đòi vừa lứa sao?”

Anh muốn nói không phải vậy, anh muốn nói cô khác với những người khác.

Ngón tay dài thon thả của Hoắc Tây chạm vào môi anh.

Thật ra đều giống nhau cả.

Nếu cô có thể chấp nhận người khác, thì làm sao bọn họ của nhiều năm sau có thể ở bên nhau như bây giờ?

Hoắc Tây lại nhìn Trương Sùng Quang, cô không cho phép anh trốn tránh, ngày hôm nay là do anh tự tìm đến, cô cũng không có cơ hội buông tha, cô nói: “Đã đến tuổi này rồi, chúng ta cũng chẳng phải ở thời non trẻ đầy tốt đẹp nữa! Trương Sùng Quang, chúng ta hãy thử xem.”

Trương Sùng Quang nhìn cô chăm chú.

Một lúc lâu sau, anh đặt chiếc cốc trong tay lên bàn làm việc, sau đó cúi đầu hôn cô.

Nụ hôn rất nông, có chút khô khan.

Anh đỡ mặt cô, mũi chạm mũi, môi chạm môi, mắt nhìn mắt.. Gần đến mức hơi thở của họ hòa vào nhau.

“Hoắc Tây, em cũng có một chút cảm giác phải không?”

“Có một chút! Nhưng tiếc rằng ở đây không có dầu bôi trơn!”

Trương Sùng Quang hung hăng vỗ mông cô, giọng của anh vừa khàn vừa khó chịu: “Hoắc Tây, em trở nên xấu xa rồi.”

Chân cô mang giày cao gót, giẫm lên chân phải của anh.

Đã táo bạo còn mang theo một chút khiêu khích, là kiểu anh thích nhất: “Em còn mua rất nhiều nội y khêu gợi nữa, anh có muốn ngắm một chút không?”

Tất nhiên anh muốn, đã là đàn ông thì đều muốn.

Nhưng người như Trương Sùng Quang lại chưa từng làm chuyện ấy trong phòng làm việc…

Vậy mà anh lại đỏ mặt, đỏ từ cổ đến tai, trông cực kỳ dâm đãng.

Hoắc Tây cổ ý.

Cô thấy dáng vẻ của anh thì biết anh không thế nhịn được, vì vậy cô ghé gần tai anh, cười nhẹ rồi nói: “Sáng mai em phải đi công tác, xin lổi vì không thể tiếp Tổng Giám đốc Trương nhé.”

Trương Sùng Quang lại vỗ mông cô, phản đổi trò đùa của cô.

Hoắc Tây vẫn còn vài chuyện phải xử lý, cô ngồi vào trước bàn làm việc, vừa cúi đầu xem tài liệu vừa nói nhẹ nhàng: “Chú Triệu đưa anh tới à? Anh bảo ông ấy về trước đi, lát nữa đi xe của em.”

Cô cũng không tránh né chuyện anh không thể lái xe được nữa, bọn họ đã quyết định ở bên nhau, thì đây là những điều không thế tránh khỏi trong cuộc sổng hàng ngày, nếu cứ dè dặt như vậy, cả hai sẽ rất mệt mỏi.

Hoắc Tây quyết định thẳng thắn.

Quả thực, sau khi Trương Sùng Quang suy nghĩ cẩn thận, anh cũng không bối rối nữa.

Anh gọi điện cho lão Triệu, sau khi nói xong thì cúp điện thoại, nhưng rồi lại hơi hối hận: Lẽ ra anh không nên xử lý hết xe trong ga-ra, trong số đó có vài cái Hoắc Tây cũng thích, anh không lái được nhưng Hoắc Tây có thể.

Biết được suy nghĩ của anh, Hoắc Tây nở nụ cười: “Em mua hết xe rồi, còn đang ở trong ga-ra, anh thích thì mỗi ngày em lấy một chiếc chở anh đi làm.”

“Bà xã nhà ai mà chở chồng đi làm mỗi ngày vậy?”

“Em không phải bà xã của anh, bây giờ chúng ta đều độc thân, Tống giám đốc Trương, giá của em cũng cao lắm nhé!”

Hoắc Tây nói mà không nhịn được cười.

Trương Sùng Quang thấy cô cười rộ lên, trong mắt tràn đầy trìu mến, anh không đành lòng dời mắt.

Anh nghĩ Hoắc Tây của anh đã trở về.

Thật ra chỉ cần ở bên nhau, thì còn gì quan trọng hơn nữa?

Hoắc Tây thật sự rất bận, cô bận đến bảy giờ tối mới xong việc, trong lúc đó cô mời anh một tách cà phê… Trương Sùng Quang cảm thấy quá đắng, nhưng Hoắc Tây đã quen uống như vậy: “Đậu ở Vân Nam đây.”

Trương Sùng Quang sờ mũi: “Anh quen uổng hàng nhập khẩu hơn.”

“Đúng vậy, anh thích Xuyến Xuyến mà.”

Hoắc Tây há miệng nói, Trương Sùng Quang cũng không chặn nổi miệng cô, đành phải để cô

trêu đùa… Đợi đến khi cô tan làm thì cả hai lái xe ra ngoài ăn một bữa, rồi nắm tay nhau, cùng nhau đi dạo.

Hôn nhau thật tự nhiên dưới bầu trời ngập ánh đèn neon.

Trương Sùng Quang hơi không nhịn được: “Đêm nay để Tinh Tinh ngủ một mình được không? Con bé đã hai tuối, nên tự lập rồi.”

Hoắc Tây chạm vào môi anh, mỉm cười.

Cô ôm cố anh, lấm bẩm: “Anh thử dỗ con bé một tí, xem con bé có đồng ý hay không.”

Trương Sùng Quang lập tức nắm lấy tay cô, quay trở về… Hoắc Tây đi đằng sau anh, cười đến mức ngạt thở: “Trương Sùng Quang, anh bốn mươi tuổi rồi đấy, đừng trẻ con như vậy nữa được không!”

Anh nhét cô vào buồng lái, cài dây an toàn cho cô.

“Phải, anh trẻ con như vậy đấy!”

Anh nghiêng người qua, hôn cô một cái: “Luật sư Hoắc, anh không chờ nổi nữa! Kể cả Thiên Vương cũng không cản được anh.”

Kể cả lọ bôi trơn đó cũng không cản được anh.

Anh nghĩ rồi mình cũng sẽ quen thôi.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement