Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Anh chạm vào điện thoại Hoắc Tây, lại bò thêm một mét về trước, anh chạm phải ngón tay cô… Trong buốt lạnh còn có chút ấm áp, khi anh chạm vào mạch cô, anh sung sướng gần như bật khóc.

Hoắc Tây còn sống!

Nhưng, anh cũng chạm vào nền đất thấm ướt… Hoắc Tây chảy rất nhiều máu.

Có lẽ cô bị choáng.

Không thể nhìn rõ, Trương Sùng Quang từng chút khó khăn lấy enzym trong túi áo ra, lấy hai viên rồi sờ soạng đưa vào miệng Hoắc Tây, cô không nuốt xuống được, anh liền dùng thọc vào bên trong.

Cô ho dữ dội, sau đó mơ hồ tỉnh dậy, vô thức gọi một tiếng: “Trương Sùng Quang.”

“Anh đây! Hoắc Tây… Anh đây.”

Trương Sùng Quang chạm lên mặt cô, giọng nói run rấy: “Anh ở đây! Đừng nói gì, anh đưa em ra ngoài.”

Giọng nói Hoắc Táy yếu ớt: “Em không ra được.”

Trương Sùng Quang sờ soạng, chạm vào bờ môi lạnh lẽo của cô: “Ra được, tin anh.”

Trong bóng tối, ai cũng không thể thấy ai.

Nhưng khi cô mở mắt ra, cô vẫn cảm thấy đôi mắt trong veo của anh… Hoắc Tây ngẩng đầu, vừa mở miệng là cố họng cô như bốc cháy, cơ thể cũng suy yếu vô cùng, cô lẩm bẩm: “Trương Sùng Quang, em muốn nói với anh, em…”

Anh không cho phép cô nói tiếp.

Anh lại gần hôn cô, nếu cô muốn nói yêu anh thì sau này anh sẽ nghe.

Bây giờ anh không muốn nghe, anh sợ cô nói xong liền ngủ mất.

“Hoắc Tây, anh đưa em ra ngoài. Đừng lên tiếng.”

Anh khó khăn lê về phía trước, song song với cô rồi nhẹ ôm lấy cơ thể cô, Hoắc Tây không có vết thương nghiêm trọng nào, anh ôm cô từng ly từng tí ra ngoài, một người vốn đã rất khó khăn, nhưng bây giờ lại có thêm một người, nếu không dùng ý chí chống đỡ, Trương Sùng Quang sẽ ngất đi từng phút từng giây.

Đá vụn bên trên không ngừng rơi xuống.

Nhỏ vụn rơi lên mặt.

Tòa nhà cũ không bền chắc, nếu đi thêm nữa có thể hai người sẽ bị chôn vùi cùng nhau, anh không dám dừng lại, ôm lấy cô di chuyển từng chút ra ngoài… Đá vụn càng nhiều.

Hoắc Tây cũng cảm nhận được, cô muốn nói, cô muốn nói câu nói đó.

Nhưng cô nhớ Trương Sùng Quang đã dặn cô, không được nói chuyện, cô chợt nghĩ nếu muốn chết, họ sẽ chết cùng nhau… Cô không muốn để anh đi trước.

Cô cảm thấy những giọt nước mắt khô khốc lại sắp trào ra.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Phần đỉnh của tòa nhà bất ngờ sụp xuống, chặn lối vào lổ nhỏ, sau đó bên trên lại ‘âm ‘âm rơi xuống… Cát đá bay tán loạn.

Mọi người đứng yên lặng.

Bọn họ chứng kiến một người đàn ông, đi vào tìm vợ mình.

Trên khuôn mặt đen tối của Đội trưởng Lâm, xuất hiện hai giọt nước mắt, anh ấy cởi mũ xuống thấp giọng nói: “Lập tức thu dọn hiện trường, không đợi nữa.”

Xung quanh lặng yên.

Ngay cả chú chó cứu hộ cũng bất động, trong chốc lát, phát ra than khóc…

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement