Lục u theo Hoắc Minh châu về thành phố c, rất nhiều đồ đạc, cô liền ngồi trên xe nhà mình quay về.
Buối sáng tháng chạp rét mướt.
Thời tiết rét lạnh, hơi thở nóng hổi trong phút chốc hóa thành hơi nước, cuốn theo chiều gió.
Hai chiếc xe màu đen, lần lượt lái ra khỏi biệt thự.
Lục Thước đến trước cửa biệt thự, nhìn xe chạy xa, lúc này mới châm thuốc vừa đi vừa hút… Khi quay về phòng ngủ lầu hai, Lục Huân còn đang ngủ.
Anh cởi áo khoác mỏng ra, ngồi lên mép giường, nhẹ nhàng vổ mông cô.
“Mặt trời chiếu đến mông rồi, còn không dậy!”
Tối hôm qua, Lục Huân bị anh làm như chiên cá, lật đi lật lại, lúc này sao còn có sức dậy… Cô
bất động, Lục Thước liền thò tay vào chăn, tay lạnh chạm vào cô.
Lục Huân trốn tránh, nhưng người đàn ông đã quyết tâm trêu cô thì sao cô có thể thoát.
Cô cắn môi, nhỏ giọng cầu xin anh.
Nhưng cô càng như con mèo con, người đàn ông càng hứng thú, trước khi có chuyện gì xảy ra, Lục Thước đã bắt đầu nghiêm túc, vừa trêu chọc cô vừa ấn lên môi cô: “Tay anh lạnh không? cảm giác thế nào so với bình thường?”
Lục Huân cảm thấy xấu hổ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Anh bắt nạt cô tàn nhẫn, cô sẽ nhỏ giọng cầu xin anh, nói những lời không biết xấu hổ đó: “Không giống, không hề giống… Lục Thước… Hức hức… Anh không đến công ty sao?”
“Đêm nay tất niên rồi, anh được nghỉ.”
Lục Thước xốc chăn lên, lấy làm đương nhiên nằm xuống cạnh cô, Lục Huân cảm thấy vô cùng xấu hố, vội vàng lấy làn váy che lại, cô không cho anh làm, cũng không cho anh bắt nạt cô nữa.
Lục Thước mở hết rèm cửa, để ánh nắng chiếu vào.
Cho dù đã ngoài ba mươi, nhưng thân hình Lục Huân vẫn trắng nõn thon thả như thiếu nữ… Lục Thước không ăn sáng, biến Lục Huân trở
thành bữa sáng ăn vài lần, buổi chiều anh lười đến công ty mà ở nhà với vợ.
Nhưng tiệc cuối năm buổi tối không thể không đi.
Trên cổ Lục Huân toàn dấu hòn, cô nhất quyết không chịu đi, Lục Thước cười cợt không ép cô.
Tính cô hướng nội, không thích thì Lục Thước cũng không ép, dù sao trong nhà có anh và bố anh, phụ nữ chỉ cần mỏng manh yếu đuối là được, không cần làm chuyện thế tục.
Anh lái xe ra khỏi biệt thự.
Liền thấy một người quen.
Một chiếc Land Rover màu đen, đổ trước cửa biệt thự của anh, im lặng dưới ánh trăng của bầu trời đêm.
Đó là Tổng Giám đốc Chương, người mới nối về khoa học kỹ thuật, đang dựa vào xe hít mây nhả khói, không biết đã đứng ở đây bao lâu!
Lục Thước cười nhẹ.
Anh dừng xe hạ cửa số xe xuống, khách sáo nói với người đó: “Tổng Giám đốc Chương đang thưởng thức ánh trăng sao! Đáng tiếc nơi này không phải trong núi, phong cảnh không đẹp lắm, nhưng lại chặn đường người khác.”
Chương Bách Ngôn hạ tầm mắt xuống, liếc
anh.
Anh ta nhận ra, đây là Lục Thước… Đứa con trai tài năng của Lục Khiêm.
Khi về nước gây dựng sự nghiệp, mục tiêu của anh ta chính là Lục Thị… Hiện giờ thời cơ đã gần chín muồi, nhưng anh ta lại chậm chạp không ra tay, ngẫm lại đúng là châm chọc.
Lục Thước giơ tay, khuỷu tay gác lên cửa số xe: “Nhưng nếu người Tổng Giám đốc Chương đang đợi là Lục u, tôi chỉ có thể nói thật, con bé về thành phố c với mẹ tôi rồi! Sau khi ăn Tết có thế sẽ xem mắt… Con gái đến tuổi này phải kết hôn! Không thế vì một cái cây mà từ bỏ cả rừng cây, hơn nữa cái cây kia cũng chưa từng nói con bé không thể, Tống Giám đốc Chương, cậu thấy có đúng không?”
Chương Bách Ngôn sâu kín nhả từng vòng khói.
Lục Thước ấn nút, từ từ nâng cửa số xe lên, giọng nói phiêu theo gió.
“Tổng Giám đốc chương, thời gian không đợi một ai, cũng không có người nào sẽ mãi mãi đợi một người nào đó… Nếu cậu không bỏ xuống được thù hận trong lòng, thì đừng động vào em gái tôi, nếu không đến lúc đó cả hai đều chịu thiệt.”
Chiếc Bentley đen từ từ rời đi.
Chương Bách Ngôn từ từ hút nốt điếu thuốc, anh tiêu hóa hết lời Lục Thước nói –
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!