Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Lục u “à” một tiếng, mũi lại muốn phun bong bóng.

Diệp Bạch chăm chú nhìn cô, một lát sau, anh thấp giọng nói: “Đợi qua mấy ngày rồi sẽ không phải chia phòng ngủ nữa.”

Lục U:…

Sau đó, anh đưa cô lên tầng hai mươi hai, quẹt thẻ vào phòng.

Nơi này rất rộng, cũng rất thoải mái, Lục u vừa ngả người xuống sô pha là không chịu đứng dậy, Diệp Bạch chiều chuộng thói quen này của

cô, tự nhiên ngồi xốm xuống giúp cô cởi giày cao gót, đúng là chân đã hơi đỏ lên rồi.

Anh nhẹ nhàng xoa bóp bàn chân nhỏ nhắn trắng như tuyết của cô, ngẩng đầu nói: “Em ngủ một lát đi, chiều anh sẽ gọi em dậy, sau đó chúng ta ra ngoài chơi. Mấy ngày nay người bản địa trên hòn đảo nhỏ này đang có hoạt động gì đó, rất náo nhiệt.”

Lục u biết gần đây anh rất bận rộn, dù sao thì công việc cũng vừa mới được chuyến từ nước ngoài về trong nước, rất nhiều thứ chưa thể bắt đầu vận hành được.

Cô nói rất nhỏ: “Có làm lỡ cồng việc của anh không?”

Diệp Bạch nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn trắng như tuyết của cô, vỗ nhẹ một cái, có lẽ chạm vào điếm nhạy cảm nào đó, cô cắn môi rên khẽ một tiếng.

Ngay sau đó, vẻ mặt hai người đều có chút tế nhị.

Hai người đã quen nhau rất nhiều năm, vẫn luôn ở bên cạnh nhau như hai người bạn, cho dù thỉnh thoảng khi ởtrên núi, anh cõng cô xuống núi thì cũng chưa từng trải qua loại kích thích tình dục thế này, vậy nên trong chốc lát, anh có cảm giác không biết phải làm sao.

Cảm giác rất tốt, chỉ là tới quá nhanh, Lục u

không kịp làm quen.

Diệp Bạch rất quan tâm cô, anh lớn lên ở nước ngoài, cảm giác trên phương diện sinh lý chắc chắn sẽ thể hiện rõ ràng hơn, thế nhưng Lục u thì không như vậy, sinh lý và tâm lý của cô lúc này còn chưa tách rời khỏi Chương Bách Ngôn, anh cần kiên nhẫn đợi một thời gian.

Anh không nỡ mà xoa xoa một chút, cuối cùng vẫn buông chân cô xuống.

Anh bế cô lên giường, bọc cô lại trong chăn, đôi mắt đen đối diện với đôi con ngươi đen láy của cô: “Anh lấy áo choàng tắm cho em nhé? Như vậy đi ngủ sẽ thoải mái hơn chút.”

Lục u vẫn chưa quen được, bèn ôm lấy cổ anh làm nũng: “Như vậy cũng được rồi.”

Diệp Bạch cười nhẹ: “Cô bé mạnh miệng.”

Anh đứng dậy rót cho cô một cốc nước ấm, nhìn cô uống xong rồi mới cầm thẻ phòng của cô đi lấy hành lý giúp cô… Mặc dù Lục u xinh đẹp kiều diễm nhưng cũng rất chịu khó, từng bộ quần áo đều được gấp gọn gàng trong va li, cô còn rất thích những gam màu nhẹ nhàng.

Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Bạch đỏ ửng lên.

Thực ra dục vọng của anh đổi với cô còn nhiều hơn anh nghĩ, cũng nhiều hơn Lục u nghĩ.

Anh thu dọn hết đồ đạc, xách lên tầng trên.

Khi đi thang máy, không ngờ lại tình cờ gặp một người ngoài ý muốn, Chương Bách Ngôn.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement