Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Thật sự không phải vì khoe khoang tình cảm, mà là trao cho cô sức mạnh và sự ấm áp.

Ngón tay Lục u run rấy, cô ngấng đầu, nhìn về phía Diệp Bạch, nở nụ cười yếu ớt.

Diệp Bạch dứt khoát ôm lấy vai cô. Chiều cao của hai người có sự chênh lệch, vốn bình thường cô đã nhỏ nhắn trắng trẻo, khi lọt thỏm trong lòng Diệp Bạch lại càng có vẻ mảnh mai.

Chương Bách Ngôn biết, mấy ngày nay hai người kia vẫn ở cùng một phòng.

Anh ta cảm thấy mình không nên quan tâm, cũng sẽ không thực sự quan tâm tới điều đó, dù sao đó chỉ là tình một đêm sau khi chia tay mà thòi.

Thế nhưng mấy hôm nay, anh ta luôn mất ngủ cả đêm.

Mỗi khi nhắm mắt lại, anh ta lại bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh Lục u và Diệp Bạch ôm ấp, hôn môi, thậm chí làm loại chuyện kia… Anh ta rất khinh bỉ bản thân, nhưng đồng thời cũng tức giận.

Hiện giờ lại nhìn thấy người thật, cảm xúc lên tới đỉnh điểm, toàn thân Chương Bách Ngôn căng cứng.

Ánh mắt anh ta dán chặt lên người Lục u.

Thế nhưng Lục u không còn nhìn anh at giống như trong quá khứ, cô nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực Diệp Bạch, như thể đã quên hết tất cả

những gì đã từng trải qua với anh ta, tất cả những yêu hận tình thù giữa hai người, toàn bộ thể xác và tinh thần của cô đều đã bước vào một đoạn tình cảm mới.

Chỉ trong chốc lát, Diệp Bạch đã đưa Lục u rời đi.

Sắc mặt Chương Bách Ngôn thực sự rất xấu, Từ Chiêm Nhu không nhịn được phải nhắc nhở anh ta: “Tống Giám đốc Chương, một lát nữa chúng ta còn phải thỏa thuận dự án với Tổng Giám đốc Lí, anh thế này…”

Chương Bách Ngôn điều chỉnh lại cảm xúc, giọng điệu bình thản: “Tôi không sao.”

Từ Chiêm Nhu không tin, trong lòng cô ta rất khó chịu, may mà Lục u đã ở bên người khác… Thán phận của người đó rất đặc biệt, Lục u không thế nào chỉ chơi đùa cho vui được.

Cô ta chỉ cần đợi bên cạnh Chương Bách Ngôn, qua hai năm nữa, cái thân phận bà Chương này sớm muộn gì cũng là của cô ta.

Căn hộ ởthành phố B của Diệp Bạch nằm trong khu đất vàng của thành phố.

Anh đưa Lục u đi xem. Diện tích mặt bằng một trăm tám mươi mét vuông, cửa số sát đất nguyên tấm… View khá đẹp.

Lúc này là hoàng hòn, những rạng mây hòng trôi trên bầu trời.

Lục u nhoài người ra ngắm cảnh, Diệp Bạch dọn dẹp xong hành lý của mình, sau đó đi tới phía sau Lục u, ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn của cô kéo vào lòng mình. Lục u phát hiện Diệp Bạch rất thích ôm cô như vậy.

Diệp Bạch đặt cằm lên bờ vai gầy của cô, cọ cọ vào gáy cô.

Trên cằm anh đã mọc lên mấy sợi râu nhỏ cứng cứng, có hơi đau.

Lục u mềm giọng: “Em đói rồi, không phải anh nói sẽ đưa em đi ăn sao?”

Diệp Bạch ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, xoay người cô lại, đặt cô vào lòng mình, cúi đầu hôn cô… Ban đầu chỉ là một nụ hôn rất nhẹ nhàng, Lục u thả lỏng, thế nhưng sau đó tình hình bắt đầu trở nên không đúng. Anh nhẹ nhàng giữ lấy cằm cô, nhẹ nhàng ám chỉ, cơ thể Lục u khẽ run rẩy, cuối cùng vẩn hơi hé môi.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement